
lên, cánh tay chạm vào bàn tay của Trử Tụng rồi lướt qua.
Tay của
Trử Tụng vẫn ở nguyên đó, anh nhìn vào bàn tay trống không của mình, ngón tay
hình như vẫn còn vương lại chút hơi ấm khi cô lướt qua.
Ra khỏi
hội trường, hai người, một người đi trước một người đi sau. Ở cách đó không xa
có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ, đứng bên cạnh là một người đàn ông mặc áo
đen lịch sự hơi gật đầu với họ. Trử Tụng nắm lấy tay Kiều Ưu Ưu tiến về phía
đó.
Cửa
kính xe hạ xuống, Kiều Ưu Ưu vốn muốn tránh mặt nhưng lại không tránh được. Cô
chỉ còn biết cúi đầu nói: “Con chào bố!”
Ông Trử
hơi gật đầu, hiền từ nhìn Kiều Ưu Ưu, “Ưu Ưu rất có khí chất mặc quân phục
đấy.”
“Cám ơn
bố!”
“Tối
nay về nhà ăn cơm nhé!”
“Vâng!”
Trử Tụng trả lời.
Cửa kia
của xe lại mở ra, người con thứ hai nhà họ Trử bước xuống xe, ông Trử đi trước.
Trử Dương là đại tá lục quân, đóng quân ở ngoại ô Bắc Kinh.
Trử
Tụng nhìn thấy Trử Dương thì ngoác miệng cười: “Ôi, anh hai.”
“Ừ” Trử
Dương trả lời. Người con thứ hai nhà họ Trử tính cách hướng nội, vô cùng ít
nói, trông nghiêm nghị hơn cả ông bố, anh tiến lại gần nói với Kiều Ưu Ưu, “cám
ơn em, Ưu Ưu.”
Kiều Ưu
Ưu ngẩn ra, lo lắng nghĩ đi nghĩ lại xem mình có đắc tội anh hai không.
“Minh
Tử nói em sắp xếp thực tập cho con bé.”
Kiều Ưu
Ưu thở phào, cười nói: “Anh hai, con bé cũng là cháu gái em, việc này đâu cần
cảm ơn. Trử Tụng cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên nên anh ấy chưa từng nói
cảm ơn em.”
“Anh
không phải chú ấy, mặt dày.” Câu nói này nói ra rất tự nhiên, không một chút
khó khăn.
Ngay
đến anh ruột cũng nghĩ vậy thì chắc chắn là nhân phẩm của anh có vấn đề. Kiều
Ưu Ưu cười, gật đầu tán đồng.
Trử
Tụng vòng tay qua cổ Kiều Ưu Ưu, khiêu khích nói: “Vợ của em muốn nói gì em
cũng đồng ý, tư lệnh độc thân mau về nhà nghỉ ngơi đi, hai hôm trước mẹ đã
chuẩn bị sẵn cho anh một cái máy tính cũ rồi đấy.”
Chắc là
vì Trử Dương mặt mũi quá lạnh lùng nên các cô gái đều không dám lại gần anh. Vì
thế nên đã ngoài ba mươi tuổi mà đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái, mà chưa có vợ
là vấn đề nan giải nhất cho đến thời điểm này của Trử gia.
Kiều Ưu
Ưu quyết định rồi, cô sẽ tiếp tục xin nghỉ để về nhà ngủ bù!
Về đến
nhà cô cởi ngay bộ quân phục khó chịu ở trên người xuống, nghĩ tới lời nói của
bố chồng khen cô hợp với bộ quân phục, Kiều Ưu Ưu lại thở mạnh một hơi. Cũng
may đó không phải bố đẻ của cô, nếu không có khi cô đã phải vào quân đội huấn
luyện rồi cũng nên.
Trong
nhà đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, nhưng đột nhiên lại có tiếng gõ cửa “cộc cộc”, gõ
mạnh như có thù oán gì vậy. Trử Tụng đặt đồ đạc trên tay xuống rồi ra mở cửa,
bên ngoài là một đám người.
“Ôi…
thật ngại quá, nghe nói Kiều Ưu Ưu bị ốm nên chúng tôi tới thăm, chúng tôi là
đồng nghiệp của cô ấy.” Người gõ cửa là Sở Hân Duyệt, cô vốn rất mạnh mồm nhưng
vừa nhìn thấy Trử Tụng thì sự tự tin đó hoàn toàn biến mất, giọng nói trở nên
vô cùng dịu dàng.
“Mời
vào!” Trử Tụng cười và hơi nghiêng người sang một bên để nhường chỗ cho họ bước
vào. Người đứng ở sau cùng đã tấn công thành công mọi tế bào trên người Trử
Tụng, khiến anh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
“Chào
anh!” Trử Tụng lễ độ giơ tay phải ra, Tống Tử Đồng ngẩn ra một lúc rồi mới giơ
tay ra.
“Chào
anh!”
Trử
Tụng vờ cười nói: “Lâu lắm không gặp.”
Tống Tử
Đồng có chút bối rối, gượng gạo cười, “ồ, đã lâu không gặp.”
Những
người khác trong đó có Sở Hân Duyệt đều tập trung sự chú ý vào Trử Tụng, họ
không hề nhận ra điều gì khác giữa hai người bọn họ.
Kiều Ưu
Ưu từ trong phòng ngủ bước ra nhìn thấy bọn họ bỗng dưng cảm thấy hôm nay là
ngày thứ sáu. Cô nhìn thấy mấy người phụ nữ đang dồn ánh mắt về phía Trử Tụng,
trong lòng rất khó chịu, nheo mắt nói: “Ai cho mấy người đến đây?”
“A, Ưu
Ưu!” Sở Hân Duyệt chạy lại kéo tay cô, “cậu không sao chứ? Sao lại bị chấn động
não? Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi?”
“Cậu
quan tâm đến tôi?”
“Ừ ừ!”
Sở Hân Duyệt gật đầu lia lịa.
Những
người khác cũng chạy tới vây quanh cô như một đàn ong, cuối cùng cô cũng nhìn
thấy Tống Tử Đồng. Hàng mày của Kiều Ưu Ưu nheo lại, cô tự giác quay về phía
Trử Tụng, mím chặt môi, vốn tâm trạng của anh đang rất tốt giờ bỗng dưng biến
mất hoàn toàn.
Kiều Ưu
Ưu chẳng biết tại sao bỗng dưng lại lo lắng, “tôi không sao, yên tĩnh nghỉ ngơi
vài hôm sẽ khỏe thôi. Các cậu tập trung lại tới đây làm sao mà tôi tĩnh dưỡng
được đây.”
“Ưu Ưu,
cậu bị đập đầu nên tính khí cũng nóng hơn rồi nhỉ?” Sở Hân Duyệt nói.
Trử
Tụng tiến lại gần, vẫy tay với mọi người, “mọi người ngồi tự nhiên, nhân thể ở
lại ăn trưa luôn nhé!”
“Cám
ơn!” Đàn ông đẹp trai lại nhiệt tình như vậy chả trách khiến đàn bà vui sướng.
Cũng
may nhà của Kiều Ưu Ưu cũng đủ lớn, bàn ăn cũng ngồi vừa, cô giúp việc nấu ăn
khá ngon cộng với tài ứng biến xuất sắc nên bữa trưa vốn chỉ dành cho hai người
họ sau ba mươi phút đã cho mười người ăn.
Từ đầu
tới cuối Trử Tụng đều diễn đạt vai một người chồng tốt, anh gắp thức ăn cho
Kiều Ưu Ưu, hỏi nhỏ xem cô muốn ăn gì, hết mực dịu dàng khiến mọi ngườ