
quang?”
Trử
Tụng nhìn cô: “Kiều Ưu Ưu, em có thể nghĩ về anh tốt hơn một chút được không?”
“Xong
rồi!” Kiều Ưu Ưu cẩn thận cài chiếc huân chương cuối cùng lên, sung sướng nhìn
lên hai hàng huân chương vàng rực, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng khiến cho lòng cô
như bị rất nhiều thứ đè nén lên, có chút không vui.
“Vì sao
không có huân chương hạng nhất?” Lời nói vừa dứt cô mới thấy hối hận, rụt rè bò
từ trên giường xuống nhưng cuối cùng lại bị Trử Tụng tóm lấy.
“Thay
quần áo đi, muộn rồi.”
“Làm
gì?”
Trử
Tụng chỉ lên trước ngực, “ở đây vẫn còn thiếu một cái, em phải đi với anh.”
Kiều Ưu
Ưu lắc đầu, “đó không phải nơi em nên đến, em không phải quân nhân, không vào
được đâu Trử Tụng, em ở nhà đợi anh, tối nay sẽ ăn tối cùng anh để chúc mừng.
“Điều
đó em không cần phải lo, quân phục anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, tí nữa mặc
vào, anh ở ngoài chờ em, ngoan nào.” Nói xong anh hôn nhẹ lên trán cô rồi bước
nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Cửa
phòng vừa đóng thì đèn phòng ngủ sáng lên, bộ quân phục màu xanh lam đậm đặt
trên chiếc ghế đập thẳng vào mắt cô. Anh đang muốn làm gì vậy? Giả làm quân
nhân sao? Nếu bị phát hiện ra thì sẽ là tội chết đó, đến đó cũng như việc biết
có hổ mà vẫn vào rừng, anh ta bị làm sao thế?
Năm
phút sau, Trử Tụng gõ cửa, “Ưu Ưu, nếu em cứ chần chừ như vậy thì anh không
ngại mặc quần áo giúp em đâu.”
Kiều Ưu
Ưu quay người, lười biếng trả lời: “Em đi không thích hợp, giả làm quân nhân
nhỡ mà bị phát hiện thì sẽ bị xử phạt ngay tại chỗ đấy, không chừng còn bị chu
di chín đời, nhà em tám đời dân thường không chịu được cảnh này đâu.”
Đã nói
rồi mà, Trử Tụng mặc quần áo vào cũng là lưu manh. Trước mặt Kiều Ưu Ưu anh sẽ
không diễn vai chính nhân quân tử gì cả, anh bước nhanh tới cởi bỏ quần áo trên
người Ưu Ưu xuống rồi ném cô xuống giường.
Kiều Ưu
Ưu không một mảnh vải che thân nằm xuống giường, “tôi khinh!”
“Khinh
ai?”
“Anh!”
Kiều Ưu
Ưu ngồi dậy phản kháng lại thì bị chân anh đè xuống, ép chặt hai tay cô lên
trên đầu. Lông mày anh cong lên, cười, nói, “được!”
Kiều Ưu
Ưu đâu phải là đối thủ của anh? Sức lực không bằng, cơ thể lại càng không bằng,
hơn nữa cả đêm qua đã làm cô không còn chút sức lực nào cả, chỉ còn nước thuận
theo anh.
Trử
Tụng khoác áo khoác ra bên ngoài bộ quân phục, che đi những huân chương sáng
lấp lánh trên ngực anh. Anh kéo tay Kiều Ưu Ưu tiến vào hội trường, tay anh nắm
Ưu Ưu rất chặt như sợ nếu không để ý cô sẽ chuồn đi mất. Thực ra Kiều Ưu Ưu
thấy không cần thiết phải như vậy, cô đã tới đây rồi thì sao có thể quay đầu
lại?
Đã có
rất nhiều người ngồi bên trong hội trường. Nhìn khắp một lượt sẽ thấy quân phục
của hải quân, lục quân và không quân xếp ngay ngắn. Kiều Ưu Ưu ngẩng cao đầu,
ưỡn ngực đứng bên cạnh Trử Tụng, dù có giả danh thì cũng cần đóng cho giống,
quân nhân mà, ngẩng cao đầu và ưỡn ngực mới giống.
Tuy
nhiên, cô vẫn gặp phải người quen là Lương Thiệu Huyên (người biết rất rõ Kiều
Ưu Ưu.)
“Ai
chà, không ngờ Ưu Ưu mặc quân phục lại đẹp thế này.” Lương Thiệu Huyên tắt máy
bộ đàm, thấp giọng cười nói.
Kiều Ưu
Ưu ngại ngùng vuốt nhẹ quân phục, tuy nó rất vừa vặn, ngay cả bảng tên treo
trước ngực cũng là tên của cô, nhưng cô cứ cảm thấy đây là quần áo bị đánh cắp
vậy.
“Chị
đừng trêu em nữa, cứ như vừa đi ăn cắp về vậy.”
“Nói gì
thế, bộ này là của em mà, nhanh ngồi vào chỗ đi, sắp bắt đầu rồi.”
“Thế
còn chị?”
Lương
Thiệu Huyên vẫy vẫy máy bộ đàm, “chị tới để làm việc nên phải ra phía sau.”
Ở mỗi
vị trí đều có viết tên, ghế của Trử Tụng nằm ở hàng thứ hai, Kiều Ưu Ưu chỉ là
người quan sát nên phải ngồi ở phía sau. Lúc ấy, Trử Tụng liên tục quay đầu lại
để chắc chắn rằng cô vẫn còn ngồi đó. Kiều Ưu Ưu biết bản thân mình không có
được sự tin tưởng từ Trử Tụng, nên lúc này đây lòng cô có chút thất vọng.
Khi
lãnh đạo cao cấp ngồi vào chỗ thì Kiều Ưu Ưu và những người khác đồng loạt đứng
dậy hành lễ. Có trời mới biết được lúc đó cô chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào ở
dưới đất, vì khi đứng lên cô đứng chậm hơn mọi người, khi hành lễ cô cũng chậm
hơn. Mọi người hành lễ thì cô lại bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên hành lễ hay
không? Đến khi chưa tìm ra kết quả thì toàn thể mọi người đã hành lễ xong. Cô
chỉ còn biết xấu hổ ngồi xuống cùng mọi người.
Trong
số các lãnh đạo có một người không mặc quân phục, người đó quay đầu lại, cô chỉ
muốn trốn đi, nhưng cuối cùng cô cũng bị ông nhìn thấy, đó là bố chồng cô. Dù
sao cô tới đây cũng đủ xấu hổ lắm rồi, nhìn thấy thì nhìn thấy vậy.
Sau đó
là hàng loạt những bài diễn văn dài dằng dặc, Kiều Ưu Ưu vừa nghe vừa buồn ngủ
như sắp rơi cả đầu xuống, cô lấy tay giữ lấy đầu, tay trái mỏi quá lại đến tay
phải, sau đó lại đổi tay.
Bỗng
nhiên có một tràng pháo tay lớn, lớn tới mức làm người tinh nhạy như Kiều Ưu Ưu
suýt chút nữa trượt từ trên ghế xuống. Quân nhân vỗ tay đúng là mạnh thật đấy,
vỗ tay như thể tay không phải là của mình vậy, vỗ liên tục không ngại đau. Kiều
Ưu Ưu cũng ngẩng đầu vỗ tay theo.
Một
người áo xanh lam đứng lên bước tới bục chủ tịch, dá