
ếu
thực sự có thần giao cách cảm, chị ba phải chịu khổ như vậy, chắc anh ba sẽ cảm
nhận được.”
Ánh đèn
tối vàng soi xuống gương mặt ôn hòa của Trử Tụng, hàng mày của anh hơi co lại,
hơi thở chợt trở nên gấp gáp, điện tâm đồ đột nhiên bất thường, âm thanh chói
tai phá vỡ sự yên tĩnh, cũng đập thật mạnh vào trái tim những người đang ở đó.
Trử Tư và Tả Khiên nhảy bật lên từ ghế sofa, vội vội vàng vàng chạy đi tìm bác
sĩ.
Bọn họ
phải đứng ngoài phòng bệnh, không thể không đi đi lại lại để giải tỏa sự sợ hãi
trong lòng. Tay Trử Tư run rẩy đốt một điếu thuốc, vừa mới hít một hơi thì đã
bị cô y tá nhắc nhở: “No Smoking!” Tả Khiên thì lo lắng đấm tay vào bức tường
cứng rắn.
“Sir!”
Khi hai người đàn ông đã đợi gần như muốn phát điên thì cánh cửa phòng bệnh mở
ra, bác sĩ đi ra.
* * *
Kiều Ưu
Ưu yên lặng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xanh xao, những mạch máu xanh nổi
lên cho thấy sự yếu ớt của cô lúc này. Hàng mi hơi động đậy, dù là trong giấc
mơ thì cô vẫn không thể yên lòng.
Có phải
cô đang nằm mơ không?! Có phải cô mơ thấy Trử Tụng và con không? Trong giấc mơ
đó, họ có được hạnh phúc ở cạnh nhau không?! Liệu họ có được một đứa con xinh
xắn với tất cả những ưu điểm của cả bố lẫn mẹ không?!
Bàn tay
đang được băng bó nắm nhẹ vào bàn tay đặt trên người của cô chỉ sợ làm cô tỉnh
giấc, nhưng dường như sợ cô sẽ biến mất, anh chạm nhẹ vào khuôn mặt tiều tụy
của cô. Một tiếng nấc nghẹn hơi dâng lên trong cổ họng anh, Trử Tụng không kiềm
chế được nữa mà ôm chặt cô vào lòng.
Anh
không thể hiểu, tại sao lại tàn khốc như vậy? Ưu Ưu của anh, vì anh mà đã chịu
bao nhiêu đau khổ, anh quá đau lòng.
* * *
Hai giờ
trước.
Trử
Tụng đã tỉnh lại. Bác sĩ vừa nói dứt lời, Trử Tư và Tả Khiên đã tranh nhau chạy
vào phòng bệnh, Trử Tụng mở to hai mắt, mặt nạ dưỡng khí bị gỡ bỏ, nhìn mông
lung lên trần nhà.
“Anh
ba!” Trử Tư thử gọi tên anh, chầm chậm bước tới gần giường bệnh.
Trử
Tụng tỉnh lại, nhưng tim anh lại nhói đau từng hồi. Anh nhớ lại tất cả những gì
xảy ra lúc đó, anh nhảy dù, máy bay nổ tung, gần như trong một tích tắc máy bay
bốc nổ thành nhiều mảnh vụn rơi xuống mặt biển. Một mình anh đơn độc cố gắng
chịu đựng nỗi đau và bám chặt vào một mảnh vỡ máy bay, ý thức duy nhất còn tồn
tại mách bảo anh, anh không thể từ bỏ như vậy được, Ưu Ưu và con anh đang mong
chờ anh sớm bình an trở về, anh có thể sắp được nhìn thấy họ, anh không thể từ
bỏ như thế này được.
Trử
Tụng khó nhọc nhấc một cánh tay của mình lên, nhìn thấy cánh tay đang bị băng
trắng, hơi động đậy hai chân, một cơn đau thấu tim gần như khiến anh phải rơi
nước mắt. Nhưng anh biết, nước mắt của anh không phải bởi vì đau đớn mà là vì
sự tồn tại của những vết thương này, có lẽ cũng là sự báo hiệu cho việc anh
không còn cách nào để tiếp tục bay được nữa.
Ý nghĩ
này gần như khiến Trử Tụng tuyệt vọng, không phải là chưa có sự chuẩn bị, mỗi
lần bay đều có khả năng xảy ra sự cố, nhưng cái ngày ấy thực sự đã đến thì cảm
giác tuyệt vọng lại khiến người ta không thể chịu đựng. Anh đã đem tất cả tuổi
thanh xuân và nhiệt huyết của mình dâng hiến cho bầu trời xanh này, vậy mà giờ
đây chỉ một vụ nổ đã cướp đi hết tất cả những gì anh có.
Trử
Tụng mím chặt môi, hai mắt nhắm chặt, cố chịu đựng nỗi đau và nước mắt tuyệt
vọng đang dần như trào ra, bàn tay nắm thành nắm đấm, anh đang cố nhịn. Nhưng
vẫn không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Từng tiếng khóc dâng lên trong cổ
họng, Trử Tụng ngước lên hét thật to như để giải tỏa nỗi niềm.
“Á!”
“Anh
ba!”
“Trử
Tụng, cậu bình tĩnh lại đi!”
“Á… Á!”
Trử Tụng hoàn toàn không thể bình tĩnh được, anh dứt bỏ ống truyền trên cánh
tay, ném tất cả mọi thứ có thể chạm vào được xuống đất. Ngực anh không ngừng
phập phồng, bàn tay không ngừng đấm xuống giường, dường như muốn dốc hết sức
đấm nát cái giường. Gân xanh hai bên thái dương nổi lên, anh tuyệt vọng, anh
không cam tâm, nhiều hơn hết là anh không nỡ.
Trử Tư
và Tả Khiên vội vàng giữ chặt cơ thể đang trút giận của anh, chỉ sợ anh quá
kích động sẽ làm rách những vết thương vốn đã dần lành lại.
“Buông
tôi ra! Hai người cút đi cho tôi! Cút!” Trử Tụng hét lên, giống như một con
quái vật bị bắn trúng tên, cố sức giằng co.
Trử Tư
và Tả Khiên không nhẫn tâm nhìn thấy Trử Tụng như vậy, bọn họ đều hiểu, sự việc
này chắc chắn sẽ là sự kết thúc cho sự nghiệp bay của Trử Tụng. Biến cố này,
đừng nói là Trử Tụng không chịu đựng được, ngay cả những người bên cạnh anh
cũng đều khó chấp nhận được.
“Anh
ba, anh bình tĩnh đi, anh còn có chúng em, còn có chị ba, chị ấy luôn chờ anh
về, chị ấy rất lo cho anh.”
Trử
Tụng không nghe thấy gì hết, anh chỉ biết mình là đồ bỏ đi rồi, rời xa máy bay,
rời xa bầu trời, anh chẳng còn là gì nữa, anh đã mất tất cả. Người không còn gì
như anh, sao có thể chăm sóc cho Kiều Ưu Ưu? Sao có thể trở thành người hùng
trong lòng cô, anh sao còn xứng với cô?
“Trử
Tụng cậu tỉnh táo lại đi, không làm phi công nữa thì cậu cũng còn những lựa
chọn khác, cậu vững vàng lên đi, có được không?” Tả Khiên giận dữ ấ