
bố!”
Ông Trử
nắm lấy tay cô, tiếng khóc của cô như xé tan cõi lòng, ông không thể kìm nén
thêm nữa, nước mắt cũng ướt đẫm hàng mi. Bốn đứa con là niềm kiêu hãnh của ông,
dường như không ai biết Trử Tụng là con của ông, Trử Tụng đã dựa vào chính sức
lực của mình từ một người lính không tên tuổi đã trở thành một con đại bàng
trên không, lập nên biết bao thành tích, nhưng bây giờ đứa con đó lại đang đứng
giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
“Ưu Ưu
con là vợ của một người quân nhân, từ ngày con lấy nó, con cần phải biết sẽ có
ngày như ngày hôm nay.”
Trong
đầu Ưu Ưu như muốn nổ tung, cô chỉ lắc đầu, cố nuốt nước mắt, dằn từng tiếng,
“Con không biết gì hết, con chỉ có Trử Tụng, con muốn gặp anh ấy, con không
muốn ở đây, con thề con sẽ chăm sóc tốt cho con của mình, con muốn ba người
chúng con ai cũng được bình an, không thể thiếu đi bất kì người nào!”
Lúc
này, ông Kiều bước vào, ông vừa nhận được tin liền vội đến bệnh viện luôn, nhìn
thấy mọi người đầm đìa nước mắt khóc theo Ưu Ưu, trong lòng ông vô cùng đau
xót, đây là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, giờ đây lại đang phải gánh chịu
nỗi đau chưa từng có.
“Bố!”
Ưu Ưu nhìn thấy ông như nhìn thấy phao cứu sinh, vội chạy đến túm lấy cánh tay
của ông van xin: “Trử Tụng xảy ra chuyện rồi bố ơi, bố nghĩ cách cho con đi
được không bố? Trử Tụng rất đáng thương, không ai bên cạnh anh ấy. Bố, bố không
nhẫn tâm để anh ấy như vậy phải không bố?”
Bà Kiều
vội đến dìu cô: “Trời còn lạnh, con quỳ ở đất như vậy sẽ không tốt cho sức
khỏe.”
Ông
Kiều xót xa lau từng giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt cô, nghẹn ngào:
“Ưu Ưu nghe lời bố được không con, lên giường nghỉ ngơi đi con.”
Kiều Ưu
Ưu khóc không lên tiếng, cô chẳng còn chút sức lực nào nữa, ngả mình vào lòng
bố như muốn khẳng định cô nhất định phải đến với Trử Tụng, nhất định phải ở bên
cạnh anh bởi anh đang rất rất cần cô.
Trên đường đến bệnh viện, ông Trử nói tất cả cho bà
Trử nghe, trước khi Ưu Ưu biết, bà đã khóc không thành tiếng khi ở trên xe. Bà
chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay, con trai mình lại có thể rơi từ trên bầu
trời xuống như vậy, trước khi động cơ máy bay nổ anh đã nhảy dù xuống, cả hai
đều rớt xuống biển, đội cứu nạn tìm kiếm suốt mười tiếng đồng hồ mới có thể tìm
thấy anh đang thoi thóp. Do động cơ bị nổ nên anh bị thương nặng, đang trong
tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Trên
đường đi bà không ngừng khóc, bà trút tất cả mọi khổ đau lên ông Trử, vừa khóc
vừa trách ông đã để Trử Tụng đi bộ đội, lại còn nhất định là không quân nữa. Từ
cái ngày bà biết Trử Tụng có thể một mình điều khiển máy bay chiến đấu, hơn thế
nữa hai năm rồi không được nghỉ ngơi, bà đã lo sẽ có chuyện chẳng lành sẽ xảy
ra. Đến ngày hôm nay, nó đã xảy ra thật, con trai bà như chim ưng trên bầu trời
tự do bay lượn, nhưng cũng như vậy mà rơi xuống. Ưu Ưu vừa mới ra khỏi phòng
cấp cứu, người còn yếu như vậy, nếu mà cô biết tin này thì liệu có thể trụ nổi
không?
Nghĩ
đến đây, bà Trử không kìm nổi, bà mở cửa xe, bất chấp hai con mắt đỏ hoe, cũng
chẳng quan tâm người khác nhìn bà như thế nào, bà chỉ biết đi thẳng về phía
phòng bệnh của Ưu Ưu.
“Ưu
Ưu!” Bà vội đẩy cửa, nhìn thấy Ưu Ưu không ngừng khóc, bà đau xót vô vàn.
“Mẹ!”
Ưu Ưu nghẹn ngào nhìn bà, bà vội chạy đến ôm cô vào lòng.
Khi
bước lên máy bay, trong đầu Ưu Ưu vẫn chỉ là một mảng trống rỗng. Cô không biết
chiếc máy bay này sẽ đưa cô đến đâu, nhưng chắc một điều rằng nó sẽ đưa cô đến
bên Trử Tụng.
“Con
ngủ một lát đi, khi tỉnh dậy chúng ta sẽ đến nơi.” Bà Kiều xoa gương mặt xanh
xao của cô, nghẹn ngào từng câu.
“Vâng!”
Ưu Ưu khẽ nhắm mắt, trên tay vẫn còn truyền dịch, cô không ăn được nên chỉ còn
cách này mà thôi.
Bà Kiều
đắp cho cô tấm chăn mỏng, ngồi nhìn cô. Cô ngủ không được yên, mắt không ngừng
động đậy, Ưu Ưu vốn không thể nhắm mắt ngủ được, chỉ cần nhắm mắt cô lại nghĩ
ngay đến Trử Tụng.
Cô
không ăn, không uống, nhất mực đòi đi gặp Trử Tụng. Mọi người không nhẫn tâm
nhìn thấy cô ngày một hao mòn, hơn nữa ai cũng quan tâm đến tình hình an nguy
của Trử Tụng nhưng hai người cha sau khi biết tin đã sắp đặt đâu vào đó rồi. Bà
Kiều và bà Trử đi cùng với Kiều Ưu Ưu, ngoài ra còn có Trử Tư, Trì Lâm, Tả
Khiên.
Trì Lâm
rất lo cho sức khỏe của Ưu Ưu, cô vốn đã yếu, lẽ ra nên lưu lại bệnh viện tĩnh
dưỡng thêm nhưng Trử Tụng lại xảy ra chuyện như vậy, Ưu Ưu không thể đợi thêm
dù chỉ một khắc, giờ đây trong lòng cô chỉ nghĩ đến sự an nguy của Trử Tụng,
hoàn toàn không để ý đến sức khỏe của bản thân. Họ cũng biết, thực ra cô cũng
đang cố gắng để hồi phục sức khỏe, Trử Tụng đang trong cơn nguy hiểm, cô cần
phải vững vàng mới có thể chăm sóc cho anh, nhưng quả thật cô không thể nuốn
trôi cơm ăn vào chưa đến mười phút sau đã nôn ra hết.
Bà Trử
ngồi một mình một bên, bà mở tấm chống lóa nhìn ra bầu trời vời vợi, bà không
nói gì, cứ ngồi như vậy nhưng vai lại không ngừng run rẩy. Bà không dám ngồi
gần Ưu Ưu, bà sợ mình sẽ không kìm nén được. Cho đến ngày hôm nay bà mới biết
đây không phải là lần đầu