
n cô như vậy được.
Bàn tay
của Trử Tụng vừa dài vừa chắc, các đốt ngón tay rõ ràng, cô chưa từng nói cho
anh biết lúc nắm bàn tay anh cô cảm thấy vô cùng an toàn. Nhưng bây giờ, đôi
bàn tay ấy không có chút sức lực nào, vô cùng yếu mềm, cô cần nắm chắc đôi bàn
tay ấy thì mới không để tuột mất nó. Trên người anh có muôn vàn vết thương,
trong lòng biển nghiệt ngã hơn mười tiếng đồng hồ, nếu không thấy những mảnh
vụn của phi cơ trôi nổi trên biển thì có lẽ anh đã buông xuôi mà chìm xuống đáy
biển. Nghĩ đến điều này, Ưu Ưu thấy vô cùng sợ hãi.
Cô
không muốn rời khỏi anh, đêm tối cũng phải ở bên cạnh anh. Trong lòng muôn nỗi
lo lắng cho anh, ngủ cũng không yên tâm, mỗi lúc chợt tỉnh đều lập tức nhìn máy
thở xem anh còn thở hay không, cô sợ khi mình mở mắt ra chỉ thấy một đường
thẳng chạy dọc màn hình.
Nhưng ngày
nào cô cũng thức đêm như vậy, cơ thể của cô vẫn đã không khỏe, mỗi ngày lại
càng tiều tụy hơn, càng gầy hơn. Vì đứa con trong bụng nên cô không thể không
truyền dịch, hai cánh tay của cô đã sưng mọng lên rồi.
Cô tự
ép bản thân phải ăn nhưng ăn xong lại nôn ra, vậy là những gì truyền vào trong
cơ thể cũng theo đó ra, ban đêm lại ngủ không đủ, mọi người đều nói với cô Trử
Tụng chắc chắn sẽ không có chuyện gì bất trắc cả, cô cần nghỉ ngơi cho mau lại
sức. Họ sẽ giúp cô trông nom Trử Tụng, nhưng cô hoàn toàn không yên tâm. Trử
Tụng đã như vậy, lại thêm Ưu Ưu, bảo sao mọi người không đau xót, lần đầu tiên
Tả Khiên nhìn vào mắt của Ưu Ưu. Trong kí ức của Tả Khiên, Ưu Ưu lúc nào cũng
làm những chuyện khác thường, làm cho người khác không có cách gì chấp nhận
được sự vô lí ồn ào của cô. Anh từng cho rằng trên thế giới này chỉ có Trử Tụng
là người duy nhất thấy Ưu Ưu đẹp. Nhưng bây giờ Ưu Ưu ấy lo lắng cho Trử Tụng
như thế nào, đêm không ngủ, không ăn không uống, không làm loạn lên nữa, kiên
cường ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều nói chuyện với anh. Cô kể những chuyện về
thời đại học của cô, công việc của cô, những chuyện mà cô chưa bao giờ nói, cô
muốn níu lại khoảng thời gian mà hai người đã để lỡ.
Nhưng
đến cuối, cơ thể yếu mềm của cô cũng không thể trụ được, đến đây chưa được ba
ngày cô đã phải vào phòng cấp cứu. Bác sĩ cho hay, cơ thể của cô quá yếu, ảnh
hưởng đến đứa bé trong bụng, cô nên bỏ đứa bé đi, cho dù cô không đồng ý thì họ
cũng không thể đảm bảo sự an toàn cho đứa bé.
Bà
Kiều nghe được tin tức này liền ngã quỵ, bà Trử thì đã khóc cạn nước mắt rồi.
Tại sao đứa trẻ này mệnh lại khổ như vậy? Trì Lâm luôn ở bên cạnh Ưu Ưu an ủi,
động viên cô, cũng không thể cầm lòng thêm được nữa, gục đầu vào lòng Tả Khiên
nước mắt tuôn trào ngàn nỗi chua xót. Đứa bé
mất rồi, Kiều Ưu Ưu luôn ở trong cơn mê mệt nên hoàn toàn không biết chuyện gì
đã xảy ra. Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô để cô có thể nghỉ ngơi. Nhiều
ngày qua, Kiều Ưu Ưu cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng cái
giá của nó lại là sinh mệnh của một đứa trẻ chưa được ra đời. Họ không biết nên
làm thế nào để nói sự thật tàn nhẫn này cho Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng đã hôn mê bốn
ngày rồi. Nếu là trước đây, vì đứa trẻ, Ưu Ưu có thể cố gắng chịu đựng không
cho mình ngã xuống nhưng giờ đứa bé mất rồi, cô làm sao có thể tiếp tục cố
gắng.
Tả
Khiên và Trử Tư thay nhau túc trực bên giường bệnh Trử Tụng, giống như hai cái
xác không hồn. Trử Tư chỉ cần nhớ lại hình ảnh Kiều Ưu Ưu khi bị đưa ra khỏi
phòng phẫu thuật lúc nãy thôi là trong lòng lại thấy nhói đau lẫn chua xót,
khiến một người đàn ông to lớn như anh cũng không kìm nén được những giọt nước
mắt.
Từ nhỏ
tới lớn, Trử Tụng luôn thích tranh giành đồ đạc với anh, cô bé anh thích nhất
khi còn nhỏ cũng thích Trử Tụng mà không thích anh. Trử Tư không ít lần đánh
nhau với Trử Tụng nhưng anh nhỏ tuổi hơn, cơ thể nhỏ bé hơn và sức lực cũng
chẳng bao giờ chiếm được ưu thế. Tới khi Trử Tụng phải vào bộ đội, anh cảm thấy
mình cuối cùng cũng có thể chiếm được thiên hạ, nhưng anh lại phát hiện ra
rằng, những tháng ngày không có ai tranh giành với anh nữa thật là tẻ nhạt.
Từ
trước tới nay, anh và Tả Khiên đều không thích Kiều Ưu Ưu, người phụ nữ đó
không chỉ ngạo mạn mà còn thích gây chuyện, lúc nào cũng chỉ lấy việc nhiếc móc
anh làm niềm vui, nhất là việc cô không nhìn thấy tấm lòng Trử Tụng dành cho
mình. Mà trong mắt người khác, Trử Tụng là báu vật nhưng trong mắt cô anh chỉ
là một ngọn cỏ lại còn là cỏ dại.
Thế
nhưng cái người phụ nữ ngạo mạn ấy, lúc này chỉ vì chăm sóc cho Trử Tụng mà đã
không giữ được đứa bé. Phải chăng nhiều năm qua là cô ấy giấu quá kĩ, hay do
bọn anh không cho mình có cơ hội được hiểu cô nhiều hơn? Đặt cô vào vị trí đó
và nghiễm nhiên tưởng rằng cô chính là loại người đó, chẳng quan tâm tới chuyện
gì, ích kỉ tới mức vĩnh viễn không bao giờ chịu thỏa hiệp vì người nào đó.
Trử Tư
đưa tay lên lau sạch hết những giọt nước mắt mới trào ra, thở dài nói: “Nếu chị
ba tỉnh lại phát hiện ra đứa bé mất rồi, chị ấy sẽ buồn biết nhường nào?”
Tả
Khiên buồn bã lắc đầu: “Anh không biết, chỉ hy vọng Trử Tụng sớm tỉnh lại.”
“N