
ừ giờ Thân canh cho nàng ta đến giờ Tý? Ta nghiêng người dựa vào giường, bàn tay vô thức vuốt ve tấm
chăn gấm. Vuốt đến eo nàng, nàng ta uốn éo eo lưng, cười khanh khách:
“Nhột!”
Thiên Lâm không phải không làm người ta động lòng, thấy nàng
kêu nhột, ta không nhịn được lại ấn mấy cái vào eo nàng, nàng ta càng
cười to hơn. Ta giơ tay giật tung tấm chăn gấm, lộ ra thân hình như bạch ngọc của nàng.
Nàng ta có vẻ xấu hổ, như do dự một lát, rồi cả quyết vươn tay ôm lấy ta.
Ta bắt lấy tay nàng ta, lắc đầu nói: “Giờ Tý chưa qua, thật xin lỗi Thiên Lâm, trẫm không muốn lại ngủ gật nữa.”
Ta đưa tay nàng lên trên đỉnh đầu, nàng ta khẽ cắn môi như không biết phải làm sao. Nhớ tới mỗi lần ba ngày đó, ta lại bị nàng ta khống chế, ta hừ một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, mạnh mẽ mút mát.
“Tử Ly”
nàng thở hổn hển, muốn nói gì với ta, nhưng ta không nén được cơn xúc
động đang dâng lên trong lòng, bịt chặt môi nàng không cho nàng nói.
Đêm nay, ta không nghĩ tới A La, cũng không nghĩ tới người con gái khác,
trong mắt trong tim ta chỉ có một mình Thiên Lâm đang ở bên dưới ta.
Không biết là do nhiều lần bại dưới tay nàng nên muốn trả thù, hay là vì nguyên nhân gì khác.
Ta như muốn nàng mãi mà chưa đủ, mỗi lần đều không cảm thấy thoả mãn.
Nắng sớm ngoài cửa sổ tràn vào, Thiên Lâm ngủ trong lòng ta, như một đoá hoa e ấp, uể oải mỏi mệt. Vuốt ve làn da trơn bóng của nàng, nhớ lại một
đêm của nhiều năm trước nàng gả cho ta, ta khen nàng như được tạc từ
băng ngọc.
Bỗng nhớ ra vụ cá cược, ta thấp giọng cười. Cuối cùng ta đã thắng được nàng một lần, xem lần này nàng còn dám đắc ý nữa không.
Nàng khẽ kêu một tiếng, tỉnh dậy, lại xấu hổ tới mức cứ vùi đầu vào lòng ta.
“Còn nhớ vụ cá cược ba ngày không? Thiên Lâm nàng thua rồi!” Ta đắc ý tuyên bố.
Nàng ừ một tiếng, không nói gì nữa. Vậy là xong sao? Ta còn đợi nàng ta nói
cho ta biết nguyên nhân. “Bây giờ có thể nói với ta rốt cuộc nàng đã làm gì chưa?”
“Tử Ly” nàng nhẹ giọng nói “Chàng không xưng là quả nhân, cũng không gọi thiếp là hoàng hậu nữa rồi.”
Ta giật mình, đúng vậy, bắt đầu từ bao giờ, ta đã gọi nàng là Thiên Lâm,
không còn dùng quả nhân và hoàng hậu để kéo dài khoảng cách với nàng
nữa. Ta, ta lại còn lưu lại Ngọc Phượng cung, đêm qua còn muốn nàng
không biết bao nhiêu lần.
Cảm thấy thân thể ta cứng lại, nàng rời
khỏi vòng tay ta, quay người đi, nhẹ giọng đáp: “Tử Ly lại muốn rời khỏi Thiên Lâm mà đi sao?”
Ta rất mơ hồ, nàng vừa rời ra, ta liền cảm
thấy trong lòng trống trải, cảm giác cô độc bỗng ập đến. Đưa tay ra kéo
nàng vào lòng mới cảm thấy vững tâm: “Sao nào? Hoàng hậu hy vọng quả
nhân xưng hô như thế này sao?”
Giọng ta rất lãnh đạm, ta không hy
vọng nàng phát giác ra tâm của ta đối với nàng đã không còn như trước.
Ít nhất là trước khi ta nghĩ thông suốt, ta không hy vọng.
Nàng mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay ta ngồi dậy. Tiện tay khoác chiếc áo ngủ, rung chuông gọi cung nữ.
Ta còn chưa kịp phản ứng, cung nữ đã tiến vào.
“Thay y phục cho hoàng thượng.” Ngữ khí của nàng còn lãnh đạm hơn.
Ta tức giận nhảy xuống giường mặc quần áo. Rõ ràng ta đã thắng, nàng không chịu nói cho ta chân tướng, lại còn dám đuổi ta đi? Cố Thiên Lâm ngày
trước lại chỉ mong ta lưu lại nhiều một chút.
Rời khỏi Ngọc Phượng
cung, cảm giác trống rỗng trong lòng càng rõ rệt, ta cảm thấy phiền muộn bất an. Cứ cách ba ngày, ta lại được ngủ một giấc sảng khoái, lẽ nào là vì đêm qua không ngủ sao? Bãi triều, xử lý hết chính sự, ta lại đi tới
Ngọc Phượng cung. Cố Thiên Lâm nhàn nhạt thỉnh an, cũng không nói gì
nhiều. Ta ngồi đó mất hứng, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Cứ cách
ba ngày trẫm lại phải ngủ một giấc thật sảng khoái. Hôm nay chính sự
chồng chất, trẫm thấy đau đầu, Thiên Lâm hãy hầu trẫm ngủ một giấc thật
tốt.”
Cố Thiên Lâm lạ lẫm nhìn ta: “Không phải mỗi lần hoàng thượng
đều không cam tâm tình nguyện mà ngủ đó sao? Sao hôm nay lại tự mình
muốn ngủ vậy?”
“Lẽ nào Thiên Lâm mỗi lần đều phải bịt mắt trẫm lại
mới dám để trẫm ngủ?” Ta không hề tức giận, nàng nói chuyện như thế này
còn làm ta vui hơn là nàng tỏ ra lạnh nhạt với ta.
Nàng bĩu môi ra vẻ không phục, ta mỉm cười, thì ra nàng cũng có lúc dễ thương như vậy. “Sao nào? Thiên Lâm muốn kháng chỉ ư?”
Nàng bỗng đứng bật dậy, cho cung nữ lui hết, kiêu hãnh đi tới trước mặt ta
ngẩng đầu nói: “Vậy phiền hoàng thượng hãy dựa lên trên trường kỷ!”
Ta nghe lời nàng đi tới ngồi lên trường kỷ.
“Cởi y phục ra!”
Ta giật nảy mình, nhìn nàng chằm chằm.
Khuôn mặt nàng thoáng ửng hồng: “Mỗi lần cởi y phục của chàng mất bao nhiêu công sức!”
Ta cởi vạt áo trước. Thấy nàng lấy ra một túi vải, bên trong toàn là ngân
châm. Ta hơi sửng sốt, không có lẽ, mỗi lần nàng đều dùng ngân châm
khống chế ta?
“Đừng có ngọ nguậy! A La tìm khắp danh y trong thiên
hạ, cuối cùng cũng tìm ra cách dùng kim châm giải hàn độc trên người bệ
hạ. Châm liên tiếp ba tháng đã thấy có hiệu quả rồi, từ giờ mỗi tháng
châm ba lần là được.”
Lời của nàng làm ta chấn động, nghĩ tới những
vàng bạc châu báu của A La, nghĩ tới nà