
g cung.
“Mời hoàng hậu nương nương thay áo!” Cung nữ theo lời dặn của ta hầu hạ Cố Thiên Lâm tắm rửa thay y phục.
Nàng ta mỉm cười khoác lên mình xiêm y ta đã chuẩn bị sẵn, như đã lường
trước, ta càng lúc càng hoài nghi, trên người nàng ta không giấu thứ gì, vậy nàng ta làm cách nào khống chế được ta?
“Tử Ly, cùng thiếp chơi
cờ được không?” Xiêm y rộng rãi không giấu nổi thân hình yểu điệu của
nàng, làn da sau khi tắm hơi ửng hồng, càng thêm phần diễm lệ.
Ta vui vẻ đồng ý. Nàng ta không biết võ công không tiếp cận được ta, y phục
cũng đã thay hoàn toàn, ta không biết nàng ta còn giở được chiêu gì.
Không ngờ Cố Thiên Lâm cầm nghệ trác tuyệt, mà kỳ nghệ cũng thuộc hàng cao
thủ. Ta không dám lơ là, dùng hết sức cuối cùng chỉ thắng được nàng ta
hai quân.
“Sắc trời đã tối…” ta chưa kịp nói câu hoàng hậu nên nghỉ
sớm, Cố Thiên Lâm đã đứng dậy “Sắc trời đã tối, Tử Ly nên nghỉ sớm đi,
Thiên Lâm không quấy rầy chàng nữa.”
Ta sững người, hôm nay không phải là ngày đánh cược sao? Lẽ nào nàng ta lại nhận thua như vậy?
Cố Thiên Lâm đã cúi đầu quỳ xuống. Nàng ta vừa cúi đầu, cây trâm hoa trên đầu liền rơi xuống, mái tóc dài xoã ra như thác đổ.
“Thiên Lâm thất lễ!” Nàng ta đưa tay định nhặt cây trâm. Ta nhanh tay nhặt lấy đưa cho nàng.
Nàng ta vui mừng đứng dậy, tay trái đón lấy hoa trâm bỗng nhiên bẻ gãy, một
làn ám hương xộc lên. Ta vội vàng bế khí, toàn thân lại tê rần không
chút sức lực, chán nản ngã xuống.
Cố Thiên Lâm khoé môi mỉm cười: “Dụng binh không ngại gian trá. Tử Ly, chàng thua rồi!”
Ta vô cùng tức tối, vốn tưởng rằng nàng ta chỉ là nữ lưu yếu đuối, không ngờ, nàng ta lại dám dùng độc!
Cố Thiên Lâm vỗ về gương mặt ta, dịu dàng nói: “Tử Ly trừng mắt như trẻ con thế này, Thiên Lâm chưa từng nhìn thấy.”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, quyết ý không ngủ, xem nàng ta định giở trò gì.
“Ai da, nhưng mà, Tử Ly đừng có trừng mắt nhìn Thiên Lâm nữa, Thiên Lâm nhát gan, sợ lắm!” Nói rồi, nàng ta lại bịt mắt ta lại.
Một bậc đế vương, năm lần bảy lượt bị phi tử cởi quần áo sờ soạng khắp
người, tỉnh rồi vẫn không biết rốt cuộc nàng ta đã làm gì, thật vô cùng
nhục nhã!
Ta cuối cùng cũng không chống lại được cảm giác mệt mỏi do những vết nhoi nhói kia đem tới, nặng nề thiếp đi.
Tỉnh lại, lần này nàng ta không mặc y phục hộ ta nữa, mặc kệ ta nằm dưới
đất. Ta nhảy dựng lên, kiểm tra kỹ toàn thân, cuối cùng phát hiện ở vùng bụng có dấu vết như bị kim châm.
Lẽ nào cảm giác nhoi nhói tê tê đó
là do bị kim châm? Ta vận nội lực kiểm tra kinh mạch toàn thân, không có gì lạ, nhưng mỗi lần tỉnh lại, tinh thần đều rất sảng khoái.
Nàng ta để lại một tấm thiếp trên án thư: “Nếu Tử Ly không phục, ba ngày sau Thiên Lâm đợi chàng tại Ngọc Phượng cung!”
Ta tức giận vò nát tấm thiếp trong tay, ta không tin, ta thật sự đã nhiều lần thất thủ!
Vậy là, ba ngày rồi lại ba ngày, cứ cách ba ngày lại gặp nhau, ta đều hết
sức “nghe lời” mà ngủ. Liên tiếp ba tháng liền, nếu không là dùng bữa
xong ở Ngọc Phượng cung ngủ mất, thì là vừa đi đã bị mê hương làm cho
hôn mê. Ta không tới Ngọc Phượng cung nữa, nàng ta bèn tới Ngọc Long
cung, vừa bước qua cửa đã cả gan phát tán mê dược. Không chỉ có thế, ta
không dám đến gần nàng ta trong vòng ba trượng, nàng ta lại dám hết mời
Cố tướng ra mặt, lại mời Cố Thiên Tường ra tay. Tóm lại là trong vòng ba tháng này, cứ cách ba ngày một, ta lại vừa tức giận vừa bất lực mà “ngủ gật”.
Ta có thể ép nàng ta phải nói, nhưng lại kiêu ngạo, biết rõ
nàng ta sẽ không hại mình, liền muốn biết chân tướng sự việc. Càng đề
phòng cũng không thắng nổi, càng muốn tự mình nâng cao cảnh giác.
Ba
tháng sau lại tới ngày đại tuyết, thủ lăng nhân đã sớm xuống núi bố trí
xong xuôi, kỳ lạ là ta lại không thấy đau đớn tới mức hôn mê, chỉ cần
dựa vào nội lực của chính mình cũng có thể kháng cự được, mà hàn độc
cũng chỉ phát tác có hai canh giờ.
Thủ lăng nhân bắt mạch cho ta,
cũng không lần ra manh mối, bẩm báo: “Có lẽ là do hoàng thượng luyện võ
từ nhỏ, nội công thâm hậu, ý chí kiên định!”
Trong cung ngoài cung
nghe được tin này đều vô cùng mừng rỡ. Cố Thiên Lâm cùng một đám phi tần đợi ngoài Ngọc Long cung mừng đến rơi lệ.
Qua đại tuyết lại đến ba
ngày, ta vẫn theo hẹn đi tới Ngọc Phượng cung, lúc này đối với mê dược
mê hương của nàng ta, ta đã sớm phòng bị. Nàng ta mời Cố tướng và Cố
Thiên Tường ra mặt đương nhiên là đã hết chiêu. Ta trong lòng mừng rỡ,
hàn độc không giày vò ta quá lâu. Nén cười đợi nàng ta ra chiêu, ta
không tin lần này vẫn thua trong tay nàng ta. Trước đó ta đã cho người
kiểm tra Ngọc Phượng cung một lượt, đến cả Cố Thiên Lâm sau khi tắm xong cũng bị bọc trong chăn gấm, mái tóc buông lơi đặt trên giường.
Ta từ tốn đi về phía đó ngồi xuống, dịu dàng nói với nàng ta: “Thiên Lâm, hôm nay lại đến cái hẹn ba ngày rồi.”
Cả người nàng bị bọc trong chăn gấm, không thể động đậy, chớp chớp mắt mỉm cười: “Bây giờ mới là giờ Thân, Tử Ly định cứ ngồi như thế này ngắm
Thiên Lâm đến tận giờ Tý sao? Có chàng ở đây, thiếp có thể an tâm ngủ
rồi.”
Nàng ta nhắm mắt lại ngủ thật, t