
ng ta tìm kiếm danh y khắp nơi,
trong lòng không biết là tư vị gì.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Thiên Lâm đã đâm kim xuống, nghĩ lại cứ mỗi ba ngày lại châm một lần, tay
nghề của nàng cũng đã thành thục hơn nhiều, không còn giống như lúc đầu
sờ soạng lung tung trên người ta nữa.
Cảm giác tê nhói lại truyền
đến, ta nhìn mồ hôi rịn trên vầng trán chăm chú của Thiên Lâm, thì ra
nàng đã vất vả như vậy, không kìm được đưa tay ra lau.
Nàng hất tay ta ra: “Đừng ngọ nguậy! Còn ngọ nguậy nữa là làm chàng bất động luôn, để thiếp tha hồ đâm.”
Một Thiên Lâm hiền thục cũng có lúc bá đạo như vậy. Ta thả lỏng người, mơ hồ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, nàng lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng chính sự bận rộn, nên nghỉ ngơi cho sớm.”
Quái thật, câu này sao bây giờ lại thành nàng nói? “Hôm nay không có việc
gì, trẫm lưu lại Ngọc Phượng cung vậy.” Nói xong ta thấy nàng trợn tròn
mắt, đây là thái độ gì đây? Ta kéo nàng vào lòng: “Sao nào? Hoàng hậu
của trẫm muốn đuổi trẫm đi sao?”
Nàng vùng vẫy một hồi, ta càng siết chặt. Nàng bất lực lí nhí đáp: “Chàng, tối hôm qua chàng quá…”
Ta cười lớn, bế thốc nàng tới trên giường, nhặt lấy một cây ngân châm cười nói: “Thiên Lâm mệt mỏi, ngân châm có thể giúp nàng ngủ một giấc thật
sâu, để trẫm thử xem sao.”
Nàng hoảng sợ hét lớn.
Đúng là ngốc, ta chưa học, sao dám châm nàng, chỉ là doạ nàng thôi. Nhưng mà… ta giơ tay điểm huyệt đạo của nàng, thong thả nói: “Trẫm vẫn còn nhớ cảm giác đó,
Thiên Lâm có muốn biết không?”
Ta bịt mắt nàng lại, cởi y phục của
nàng, dịu dàng hôn, nghe thấy hơi thở dồn dập của nàng, môi kề bên tai
nàng nói nhỏ: “Là chủ ý của A La hay là của nàng? Nói ra ta sẽ tha cho.”
Ta thành công nhìn thấy Thiên Lâm khẽ cắn môi, nàng không chịu nói rõ,
nhưng ta đã biết. Thở dài tháo dải lụa bịt mắt nàng, ôm chặt nàng trong
lòng: “Trẫm chỉ biết, đêm hôm qua, trẫm chỉ nghĩ tới nàng.”
Nàng chớp chớp mắt, khoé mắt bỗng đỏ hoe, rồi oà khóc. Ta cuống quít dỗ dành
nàng, nàng nức nở hét lớn: “Chàng vẫn chưa giải huyệt cho ta!”
Ta dở
khóc dở cười, sao chuyện nàng khóc với chuyện ta nghĩ lại không giống
nhau thế. Ta giải huyệt đạo cho nàng, nàng lại đẩy ta ra: “Chàng đi đi,
ta không muốn chàng mang ơn ta, ta biết trong lòng chàng chỉ có A La mà
thôi, chàng đi đi!”
Phụ nữ lúc lên cơn ghen, thì ra cũng có thể dùng
từ “đáng yêu” để miêu tả. Ta vững như bàn thạch, gác tay sau gáy mỉm
cười: “Nếu như trong lòng ta đã có nàng rồi?”
Thiên Lâm sững người, càng khóc to hơn, luôn miệng nói ta là đồ lừa đảo.
Ta là vua của một nước, sao từ miệng nàng lại biến thành kẻ lừa đảo, A La
cũng chưa từng mắng ta như vậy. Ta lật người đè lên, nhìn nàng từ trên
cao, nghiêm mặt nói: “Tự mình nói, học phép châm cứu này đã tự châm mình bao nhiêu lần?”
Nàng bị doạ run người, không dám khóc nữa.
Ta
hiểu nỗi khổ tâm của A La, nàng cầu khắp các danh y được phương pháp
này, mà Thiên Lâm lại bất chấp tất cả lấy thân mình thử châm, tự học để
cứu ta. Bất tri bất giác, ta đã chìm đắm trong mối thâm tình dịu ngọt
của Thiên Lâm. “Nàng đúng là ngốc nghếch, sao không để thái y học?”
“Thiếp, thiếp nghĩ…”
“Ấy, ta biết rồi, nàng muốn độc chiếm ta, muốn nhân cơ hội sàm sỡ ta phải không?” Ta trêu nàng.
Mặt Thiên Lâm càng đỏ, quay đầu sang một bên không chịu nhìn ta: “Thiếp
tính trị bệnh cho chàng xong, thiếp sẽ xuất gia làm ni cô!”
“Nàng dám!” Tim ta đập thình thịch.
“Dù sao…” nàng chưa nói hết đã lại khóc nức nở.
Ta thật không biết phải làm sao, chỉ sợ nhỡ không cẩn thận, nàng lại giận
tới mức xuất gia mất. Ta nói hết những lời ngọt ngào, dỗ nàng nín khóc,
đôi mắt long lanh như nước mùa thu rưng rưng lệ nói: “Thì ra chàng cũng
biết nói những lời tình tứ như vậy!”
Mặt ta nóng bừng, không thèm quan tâm đến điều gì khác, bịt kín miệng nàng, không cho phép nàng nói những lời đó.
Một tháng sau, Thiên Lâm có tin vui, ta vô cùng sung sướng, đại xá toàn thiên hạ.
A La vào cung thăm nàng, ta đứng từ xa nhìn A La, mỉm cười đi tới.
“Chúc mừng đại ca! Mau đưa hồng bao!”
Ta xị mặt: “Đại ca giờ không có tiền, ngân lượng đều do chị dâu muội quản lý rồi.”
“Vậy cháu của huynh ra đời, huynh sẽ cho hồng bao chứ?” A La không bỏ cuộc.
Ta liếc nhìn bụng nàng: “Như vậy đi, nếu muội sinh con gái, vậy gả cho con trai ta, ngân lượng của ta và Thiên Lâm đều cho nó hết!”
A La giật mình. Thiên Lâm cũng nhảy cẫng lên tán thành: “Chủ ý của Tử Ly thật hay. Quyết định vậy đi!”
Ta vội đỡ nàng, nhẹ giọng trách: “Sao lại nhảy cao vậy, phải nói cho rõ,
nếu đứa nhỏ giống Bình Nam vương, vậy thì hôn sự xoá bỏ!”
A La ra vẻ
khổ sở, thở dài: “Sau này muội phải ít vào cung thôi, nếu không thì vì
một cái hồng bao, kết quả là đem bán con gái đi. Nếu còn dám xoè tay ra
trước mặt đại ca, không khéo đứa thứ hai đứa thứ ba cũng chẳng còn!”
Trong Ngọc Phượng cung tràn ngập tiếng cười. Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đã bao năm rồi chưa cảm thấy cảnh xuân lại đẹp đẽ như vậy. “Ngươi nói gì?” Ta nhảy dựng lên, tiểu tử thối này đúng là chẳng ra làm
sao, lại dám bảo ta tháng này lần nào cũng phải thua A La. Cũng không
thèm