
Nam hỏi.
Trong đầu lóe ra ý nghĩ,
A La giơ tay tháo một bên khuyên tai, mở ra, “Làm gì còn, giấu ở đây này”. Sở
Nam nghi hoặc nhìn nàng, đón lấy chiếc khuyên tai ngắm nghía, bên trong nụ hoa
trống rỗng quả thực không còn gì. Lúc đó mới trả lại cho nàng rồi bỗng kéo tay
nàng.
“Ngươi định làm gì ?”. A
La giật tay lại.
“Đừng có làm loạn, ta xem
nàng có bị thương không”. Sở Nam xoay cổ tay, bôi thuốc lên vết tím trên cổ tay
A La, “Tại nàng không nghe lời nên mới ra thế này”.
Từ chỗ đau truyền ra làn
hơi lạnh, rất dễ chịu. Ánh mắt Sở Nam chăm chú, tựa hồ thương xót nàng. A La
quay mặt đi, mỉm cười: “Được, ta không hô hoán, ngoan ngoãn theo ngươi suốt dọc
đường. Bây giờ ngươi có thể ra được rồi!”.
Sở Nam chăm chú quan sát
nàng. Nét mặt A La lạnh tanh vẻ coi thường, đột nhiên hắn nổi đóa, một tay tóm
cổ nàng: “Không được nhìn ta như thế! Nếu không ta sẽ giết!”.
A La đau điếng, vội gật
đầu. Sở Nam buông tay, hừ một tiếng rồi bước ra ngoài.
A La nhìn quanh phòng,
ngoài cửa sổ cũng là một vườn hoa. Bụng nghĩ, người Trần quốc cũng thật lợi
hại, lại bố trí được một ngôi nhà lớn thế này ngay trong nội thành làm địa điểm
liên lạc. Nàng cẩn thận lấy ra một viên trong chuỗi ngọc phỉ thúy trên cổ, nhét
vào giầy, lại đến bên cửa sổ lấy ra đập mạnh, một làn khói lam tím bốc lên trên
không. Nàng nghĩ, ta còn mấy viên nữa, không tin là không làm ngươi phát điên.
Tức thì cửa phòng lại bị
đạp tung, Sở Nam mặt xám ngắt, hết sức đáng sợ. Mắt đã bắn ra tia lửa, giơ tay
điểm huyệt A La, dùng áo choàng bọc kín ôm nàng nhanh chóng ra khỏi phòng. Ra
đến cửa, lặng lẽ lên ngựa, phi thẳng về phía ngoại thành, lúc này trời đã tối.
A La còn nhớ, mười lăm
thành trì phía nam đều dựa vào núi, mười lăm thành tiếp theo lại là bình
nguyên. Đúng lúc cổng thành sắp đóng, Sở Nam cưỡi ngựa xông ra, đi một chặng về
hướng nam, lại thúc ngựa chuyển hướng về phía tây, tiến vào vùng rừng núi. Đi
được một quãng dài đến một bờ suối, hắn dừng lại, trói A La trên cây, giải
huyệt, mặt hầm hầm nói: “Công chúa rất giỏi gây rối! Đây là rừng núi, cứ việc
kêu cứu đi!”.
“Như thế này rất khó
chịu? Ta cứ tưởng ngươi có nhiều bản lĩnh cơ?”. A La thong thả nói.
Sở Nam mệt suốt một ngày,
bị A La quay như chong chóng, không lúc nào được yên. Hắn giơ tay tháo đôi
khuyên tai của nàng. Lần trước An Thanh vương cho nàng ba viên pháo hiệu, trong
hoa tai bên kia vẫn còn hai viên, A La mặc cho hắn lấy, thầm nghĩ, bỏ tốt giữ
xe, trong chuỗi ngọc phỉ thúy vẫn còn một viên. Nhưng nàng lại tỏ vẻ thất vọng
lo lắng.
Sở Nam lấy ra viên pháo
hiệu, ngắm nghía, lại nhìn A La, vung tay ném xuống suối, cười khẩy: “Xem ra
thực sự không thể hoàn toàn yên tâm về nàng!”. Hắn đốt lửa, cởi cái túi trên
lưng ngựa lấy ra lương khô và nước uống, đi đến bên A La, “Ta bón cho công
chúa!”.
“Pháo hiệu của ta đã bị
ngươi lấy hết, ở đây tối mịt mù, ta chạy sao được, ngươi cởi trói, để ta ăn
được không?”. Nàng nhìn Sở Nam vẻ tội nghiệp.
Đôi mắt sáng hơn sao đó
đã ngân ngấn ánh nước. Sở Nam không chịu nổi, lạnh lùng nói: “Nếu còn giở trò
nữa, đừng trách ta không khách khí!”.
A La xoay cổ tay cổ chân,
ngồi xuống ăn, tay vô tình cầm lên một cành cây đang cháy. Ánh lửa chiếu lên
mặt nàng ửng hồng, đôi môi đỏ thắm, Sở Nam ngơ ngẩn nhìn, lòng rung động. A La
vạch chữ “W” trên nền đất. Đột nhiên hỏi Sở Nam: “Tại sao lại đi về hướng tây?
Ngươi không đi Trần quốc ư?”.
Sở Nam ừ hữ, không trả
lời. A La lại hỏi: “Nếu ta lại bắn tín hiệu, có làm ngươi mệt đứt hơi không?”.
“Từ bây giờ, ta sẽ không
rời nàng nửa bước!”.
A La cười, các ngón tay
kẹp chặt một viên pháo hiệu vừa lấy từ trong giày, đột nhiên đập vào một thân
cây, trên tầng không đen thẫm bùng ra làn khói lam tím, “Ta vẫn còn một viên,
quên không nói với ngươi”.
Sở Nam nghiến răng, vung
tay định đánh, sắp đến gần nàng lại chuyển hướng, đấm vào thân cây. Hắn nghiến
răng, nói:
“Thật không thể mềm lòng
với nàng!”. Nói đoạn, ôm nàng nhảy lên ngựa, phi nhanh trên đường núi.
A La ngoái nhìn, ở phía
tây thành phố phía xa, cũng vọt lên một làn khói lam tím, nhìn thật đẹp mắt.
Nàng cười lớn: “Ngươi chạy không xa được đâu!”.
Sở Nam tức giận một tay
chẻ vào sau gáy nàng, nụ cười của A La tức thì vụt tắt. Ám Dạ đi một mạch về
hướng nam đến kinh thành, không lâu sau lại gặp Lưu Giác vừa dẫn quân tới. Lưu
Giác nhìn chàng, biết chưa có tin tức của A La càng sốt ruột. Lúc đó thành Lâm
Nam cấp báo, quân Trần đến tập kích, thủy quân bị tổn thất khá nặng, Lâm Nam
sắp thất thủ.
Lưu Giác không còn tâm
trạng đi tìm A La nữa, nếu Lâm Nam thất thủ, mười lăm thành trì trên thảo
nguyên không được che chắn, quân Trần có thể thẳng đường đánh thốc vào. Chàng
lệnh cho ba quân lập tức quay về Lâm Nam ngay trong đêm.
Cùng lúc đó, Ám Dạ cũng
nhận được tin báo của Minh tổ, An thành phía trước có tín hiệu cấp báo, trong
một ngày ba làn khói báo, Cáp tổ đã tập kết người ngựa đi về phía tây tìm kiếm.
Lưu Giác nhìn Ám Dạ: “A
La xin giao cho ngươi”.
“Chúa thượng yên tâm!”.
“Ngươi cũng cẩn thận!”.
Ám Dạ cười