
ũa, trầm giọng nói:
“Thanh Phỉ, tỷ tỷ nàng tự vẫn rồi”.
Thanh Phỉ mặt trắng bệch,
ôm bụng từ từ ngồi xuống: “Tướng công, chuyện thế nào?”.
Thành Tư Duyệt thở dài:
“Ta làm nàng kinh sợ rồi, vốn không định nói với nàng, nàng đang có mang, không
nên kinh động. Nhưng, chuyện hôm nay...”.
Thanh Phỉ lấy hết can đảm
nhìn chàng: “Tướng công, thiếp và đại tỷ là tỷ muội, thiếp chịu đựng được”.
“Thanh vương lợi dụng hôn
lễ của Thanh La và Bình Nam vương động binh mưu phản, bị vương thượng quăng
lưới diệt gọn, tỷ tỷ nàng đã đi theo Thanh vương rồi”. Thành Tư Duyệt nhẹ nhàng
cầm tay Thanh Phỉ, “A La cũng bị Trần quốc vương tử Sở Nam bắt cóc. Trong ba tỷ
muội nàng, chỉ có nàng bình an nhất. Nếu Ninh quốc khai chiến với Trần quốc, ta
thật sự lo cho nàng”.
Thanh Phỉ thở dài: “Tội
nghiệp đại tỷ!”. Nàng than: “Còn A La sao khổ thế, muội ấy luôn mong được thành
hôn với Bình Nam vương, khó khăn lắm mới có ngày đó, vậy mà lại bị bắt đi!”.
Thành Tư Duyện vuốt ve
cái bụng đã nhô cao của Thanh Phỉ, nhẹ giọng: “Phỉ Nhi, ta từ nhỏ đã mồ côi, có
một ân nhân đối xử với ta như con đẻ, là người đó đã tác thành cho ta lấy
nàng”.
Thanh Phỉ kinh ngạc nhìn
chàng, mắt rớm lệ: “Tướng công, chàng... thì ra chàng chỉ vâng lệnh ân nhân đó
mà lấy thiếp...”.
Thành Tư Duyệt cười nhạt,
khuôn mặt anh tú thâm trầm: “Ta vốn rất không ưa nàng, nhưng về sau thấy nàng
một lòng một dạ với ta, lòng ta... thật sự ấm áp. Nàng là vợ ta, nàng đã cho ta
một gia đình, cho dù nàng có ngàn vạn điều không phải, ta cũng yêu nàng suốt
đời”.
Thanh Phỉ cười, mắt ngấn
lệ: “Sao chàng dễ thỏa mãn như vậy?”.
“Những chuyện khác sau
này ta sẽ nói với nàng. Tóm lại chúng ta là phu thê, ta chỉ hỏi nàng một câu,
có phải cho dù ta làm gì nàng cũng sẽ cùng ta?”.
“Đương nhiên!”. Thanh Phỉ
trả lời ngay.
“Phỉ Nhi, trước đây ta
ghét đại tỷ vô cùng, nhưng hôm nay nghe nói đại tỷ đã vì Thanh vương mà tuẫn
tiết, ta thực sự không ghét tỷ ấy nữa”. Thành Tư Duyệt nói nhỏ, ngẩng đầu, ánh
mắt khoan hậu: “Có nàng, lại có con chúng ta, ta không có gì phải tiếc nuối.
Phỉ Nhi, ta cần đi giúp ân nhân của ta một việc, có lẽ khá lâu không về nhà. Sẽ
có người bảo vệ mẹ con nàng, nàng nhất định đợi ta quay về, được không?”.
“Tướng công, thiếp...
không muốn để chàng đi”. Thanh Phỉ ngập ngừng, lại tiếp: “Nhưng, thiếp biết,
chàng nhất định phải đi. Chàng hãy hứa với thiếp, phải sống trở về, thiếp và
con sẽ chờ đợi chàng”.
Thành Tư Duyệt thỏa mãn
áp mặt vào bụng Thanh Phỉ, “Ta hứa, ta nhất định sống trở về”.
A La nằm trong điện Ngọc Hoa rất lâu thì nhìn thấy Sở
Nam xông vào. Liền sau đó mấy người nữa từ bên ngoài tiến vào, hai bên giao
chiến vô cùng ác liệt. Nàng rất sợ hãi, lo lắng lại không nhúc nhích được, mắt
nhìn Sở Nam ra tay hết sức ác độc, cả cung điện toàn tiếng kêu thảm thiết và
máu tươi vọt như mưa, nàng hoảng hốt nhắm mắt.
Sở Nam giết hết những
người vừa đến, quay người ôm nàng. A La mở mắt trừng trừng nhìn hắn, Sở Nam
cười gian giảo: “Công chúa của ta, đi theo ta”.
Chắc hắn điên rồi, hắn
không biết bắt cóc mình, hậu quả sẽ là bùng nổ chiến tranh sao? A La chỉ có thể
trợn mắt nhìn hắn.
Sở Nam khẽ cười, lấy ra
chiếc áo choàng, trùm kín nàng từ đầu xuống chân, nàng cảm thấy hai người đang
dần dần ra khỏi cung, điều kỳ lạ là không gặp trở ngại gì. Chợt nghĩ đến lời
nói của Minh Châu, nàng đoán là trong cung đang có biến, cho nên không để ý đến
bên này. Ra khỏi cung không lâu, Sở Nam lại đưa nàng lên ngựa, không lâu sau
nghe thấy tiếng nước chảy, nàng nghĩ, hắn đã ra khỏi Phong thành, đây có lẽ là
sông Đô Ninh. Lên thuyền đi được một đoạn, Sở Nam ước chừng đã cách Phong thành
bốn, năm chục dặm, mới giải huyệt cho nàng. A La chầm chậm nhìn quanh, khẳng
định mình đang ở trên thuyền, nàng mới bắt đầu cử động chân tay.
“Công chúa thật khiến Sở
Nam thán phục, không kêu không khóc, bình tĩnh vô cùng”. Sở Nam nắm chặt cánh
tay A La, càng nhìn nàng càng thấy thích.
A La liếc nhìn hắn, bất
bình nói: “Kêu khóc ích gì? Ta không địch nổi ngón tay của ngươi.’”
“Sao?”. Vậy nếu công chúa
võ nghệ cao cường, chắc sẽ thử vài chiêu với Sở Nam chứ? Sở Nam buồn cười, dạo
ở Lâm Nam hắn đã nghĩ mỹ nhân này gan to hơn người, cũng biết võ vẽ vài chiêu,
mặc dù không có chút nội công nào, nhưng cũng ứng phó được với người bình
thường.
A La bật cười: “Nếu ngươi
không cậy có võ công, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?”.
Sở Nam phấn khởi: “Ta
không dùng võ công, nàng tưởng nàng sẽ không sợ ta ư?”.
“Vậy thử xem”. A La từ
tốn nói.
“Nàng muốn thử?”. Sở Nam
vui vẻ, ham muốn chinh phục A La trỗi dậy càng mãnh liệt. A La nghĩ một lát,
“Đây là thuyền chứ gì? Chúng ta xuống nước, không dùng nội công, xem ai ở dưới
nước lâu hơn”.
“Ha ha, được!”. Sở Nam
nhận lời, hai mắt dưới cặp mày rậm lóe sáng, hắn không tin mình không thắng
nàng.
“Ta có thể mặc nam phục
không?”. A La ngần ngại nhìn chiếc váy trên người nàng.
“Người đâu, đưa nam phục
đến đây!”. Sở Nam đồng ý ngay không chút do dự.
Hai người thong thả ra
khỏi khoang thuyền, dưới ánh trăng s