
vẻ đau khổ. Chàng sao
không biết tâm tư Cố Thiên Lâm, chàng sao không hiểu ánh mắt của Cố tướng và Cố
Thiên Tường. Sống với hoàng hậu đã ba năm, nhưng vẫn chưa có người nối dõi, sao
có thể được? Ninh quốc cũng cần người kế thừa ngôi báu. Chàng ngồi trên ngai
vàng cười đau khổ, đây là sự bất lực của bậc đế vương! Với người mình yêu lại
phải công khai phô ra sắc đẹp của nàng, phơi bày trước những con mắt tham lam;
đối với người mình không yêu, lại phải tỏ ra ân cần chiều chuộng để nàng sinh
con cho mình.
A La... Tử Ly bỗng hơi
hối hận, không muốn để nàng xuất hiện trước mọi người. Nhưng thánh chỉ đã ban,
không cho phép chàng hối hận. Tử Ly thở dài, thì thầm: “Phụ hoàng, Tử Ly làm
vậy là đúng hay sai?”.
Sau khi tắm nước thơm,
các cung nữ choàng lên người A La chiếc váy thêu phượng thất bảo. Đây là triều
phục mùa hè của công chúa Ninh quốc. Nền sa màu hồng nhạt, sau lưng là một con
chim phượng hoàng thêu chỉ vàng gắn vô vàn những viên ngọc nhỏ, đang giương
cánh như sắp bay lên, lại còn bảy chiếc đuôi phượng thêu trên đuôi váy dài ba
thước kéo lê trên đất, khi bước đi, cánh phượng dập dờn như sắp bay, sống động
như thật. Còn chưa vấn tóc cho A La, Cố Thiên Lâm đã nhìn đến ngơ ngẩn, mỉm
cười: “Thì ra tiểu muội lại đẹp mê hồn đến thế!”.
A La đỏ mặt: “Thiên Lâm
tỷ tỷ lại đùa muội rồi, muội nên trang điểm như cũ thì hơn”.
“Không được!” Cố Thiên
Lâm cười, ấn nàng ngồi trước đài gương, “Ta và vương thượng đã có hẹn, nếu muội
khiến cho toàn điện sững sờ, vương thượng, sẽ... sẽ rất vui”. Nói xong mặt nàng
chợt đỏ bừng.
“Đại ca hẹn gì với tỷ?”.
A La nhìn gương mặt ửng hồng của Thiên Lâm hỏi.
Cố Thiên Lâm hơi cúi đầu,
dũng cảm nói: “Vương thượng sẽ hòa tấu tiêu cầm với ta!”.
A La cười khúc khích: “Vì
khúc tiêu cầm đó, A La cũng nên trang điểm thật đẹp mới được”. Nói xong nàng
ngồi thẳng ngay ngắn, lòng thầm cầu mong Tử Ly sớm nhìn thấy ưu điểm của Cố
Thiên Lâm, cầu cho chàng được hạnh phúc.
Di Tâm điện lại mở đại
yến, phu nhân của văn võ bá quan tụ tập ở ngự hoa viên chờ đợi xem mặt tân công
chúa, sau khi nàng ra mắt bá quan.
Lần thứ hai Sở Nam bước
vào Di Tâm điện, anh ta đưa mắt nhìn quanh, không thấy Bình Nam vương Lưu Giác.
Thì ra Tử Ly đã có chỉ, để Lưu Giác khỏi thấy khó xử, chàng không tham dự tiệc.
Lưu Giác đành dặn dò Thành Tư Duyệt chú ý theo dõi mọi động tĩnh.
Giờ Thân, tiếng chuông
ngân vang, Ly vương giá đáo, bá quan khấu đầu. Nhiều người sắc mặt đã có vẻ sốt
ruột ngóng chờ,
Tử Ly mỉm cười: “Hôm nay
mở tiệc mời bá quan và Sở Nam vương tử, chính là vì công chúa Thanh La vừa được
quả nhân sắc phong. Trước khi đăng cơ, quả nhân không may lâm nạn, công chúa xả
thân cứu mạng, cho nên ta đã nhận nàng là nghĩa muội, sắc phong công chúa. Hôm
nay mở tiệc là để công chúa ra mắt tân khách cùng văn võ bá quan, truyền chỉ,
mời công chúa!”.
Nội thị hô to: “Truyền
hoàng hậu, công chúa vào điện!”.
Cùng với tiếng hô, hoàng
hậu Cố Thiên Lâm thân chinh khoác tay A La khoan thai tiến vào Di Tâm điện. Hai
người - một người mình vận triều phục thêu con chim phượng hoàng vàng chói, một
người nền váy màu hồng nhạt, dưới ánh nến huy hoàng, hai con chim phượng hoàng
dập dờn giương cánh như sắp bay. Cố Thiên Lâm quốc sắc thiên hương, khí độ phi
phàm. A La kiều diễm bẩm sinh, nhan sắc khuynh thành. Trên búi tóc đen mướt
cuốn cao cài chiếc trâm vàng hình phượng hoàng ngậm ngọc. Hai chuỗi ngọc lộng
lẫy rủ xuống từ hai cánh chim, một viên minh châu lớn kẹp trong miệng chim rủ
xuống vầng trán rộng thanh khiết sáng ngời, cặp lông mày thanh tú rõ ràng. Trên
khuôn mặt tựa ngọc tạc nổi bật đôi mắt lóng lánh như thủy tinh, dường như đã
làm lu mờ ánh sáng của cả tòa đại điện tráng lệ. Khi gót sen khẽ bước, chiếc
váy rung rinh, đôi cánh phượng dập dờn muốn bay. Tất cả quan khách ngây ngất
nhìn theo, tiếng ngọc bội rung rinh theo mỗi bước chân, hút mọi ánh mắt ngây
dại.
Cả trăm người trong tòa
đại điện bỗng chốc im phăng phắc, chỉ có những ánh mắt sững sờ kinh ngạc. Cố
tướng cũng có phần ngỡ ngàng, một người đàn bà như thế, chẳng trách! Lời cảm
thán kẹt nơi cổ họng, Lý tướng cũng ngẩn người không kém, trước mắt vụt hiện
khuôn mặt tựa đóa phù dung của thất phu nhân. Lớp băng lạnh cố hữu trên khuôn
mặt Cố Thiên Tường cơ hồ tan biến, lòng xúc động thầm ghen với Lưu Giác.
Sở Nam há mồm, hơi thở
như ngưng lại. Chính là nàng ta, chính là nữ nhân đã cười như đóa hoa nở trong
một đêm tối trời ở thành Lâm Nam ngày trước. Chính nữ nhân đó sau khi trang
điểm đích thực là giai nhân tuyệt thế. Sở Nam phút chốc hồn siêu phách lạc, đầu
óc mụ mị, trong mắt trong lòng lúc này chỉ có bóng giai nhân vịn tay hoàng hậu
đi đến.
Hai mỹ nữ dìu nhau vào
đại điện, gót ngà từ từ lướt, cúi gập người hành lễ với Ly vương, giọng nói
trong như tiếng chuông bạc của A La vang lên: “Bái kiến vương huynh!”.
Tử Ly cười, từ ngai vàng
bước xuống, dìu hai người đứng dậy: “Miễn lễ!”. Chàng một tay dắt hoàng hậu,
một tay dắt A La trở về ngai vàng, hai người lần lượt ngồi xuống hai bên chàng.
Nội thị hô: “B