
á quan
triều bái!”.
Bá quan nhất tề rời chỗ,
quỳ phục xuống, miệng hô: “Hoàng hậu thiên tuế, công chúa thiên tuế!”.
Sau khi bá quan đứng dậy,
Sở Nam mới định thần trở lại, phất ống tay áo dài hành lễ với A La: “Công chúa
quả nhiên tuyệt thế giai nhân, từng cứu mạng bệ hạ, cũng từng mỉm cười hóa nguy
thành an! Sở Nam kính lễ!”.
A La mỉm cười đáp lại:
“Điện hạ đa lễ rồi, Thanh La nghe nói Trần quốc nhị điện hạ gan dạ dũng mãnh,
võ nghệ xuất chúng, hôm nay diện kiến, quả nhiên khí độ phi phàm!”. Nàng thầm
giật mình, Sở Nam này chính là người áo đen bịt mặt đột nhập quán rượu Thường
Lạc ở Lâm Nam đêm đó, nàng nhận ra đôi mắt hoang dã tựa mắt thú dữ đó!
Tử Ly cười ngất: “Thanh
La đâu chỉ mỉm cười hóa nguy thành an, nói là khuynh thành khuynh quốc cũng
không quá!”. Giọng chàng lộ vẻ tự hào, chợt chuyển chủ đề: “Quả nhân đã ban hôn
ước công chúa cho Bình Nam vương, Sở Nam vương tử nếu không vội hồi hương xin
mời ở lại uống ly rượu mừng”.
Sở Nam nhìn khuôn mặt
kiều diễm của A La, nghĩ đến thân hình như ngọc tạc dưới làn áo mỏng bay bay,
tỏa hào quang ma quái trong màn đêm thành Lâm Nam ngày trước. Lần thứ hai gặp
lại, cũng khiến anh ta tim giật thót như vậy. Đang ngơ ngẩn, nghe tiếng Tử Ly,
hàng mày rậm của anh ta nhướn lên, mỉm cười: “Chúc mừng công chúa, Sở Nam nhất
định quấy quả một ly rượu hỷ mới chịu hồi hương”.
Gương mặt của A La ửng
đỏ, nàng giận dỗi liếc nhìn Tử Ly. Trong vẻ giận dỗi có phần nũng nịu, Sở Nam
ngây người nhìn, người vụt nóng bừng, thầm nghĩ giá nàng ta chịu nhìn mình như
thế, có chết cũng cam lòng.
A La tươi cười cúi người
hành lễ với Tử Ly: “Vương huynh, Thanh La và hoàng hậu xin cáo từ”.
Tử Ly cười ưng thuận. Khi
ánh mắt Cố Thiên Lâm và Tử Ly gặp nhau, mặt nàng thoắt đỏ, biết chàng rất hài
lòng với việc trang điểm cho Thanh La, lòng nàng rộn ràng niềm vui, lại khoác
tay A La, thong thả rời cung điện.
Nhìn bóng người xa dần,
Sở Nam một hơi uống cạn ly rượu, cảm thấy rượu hôm nay nặng hơn lần trước, vị
cay nóng xộc thẳng vào tim. Nghĩ tới giai nhân đó sắp thuộc về Bình Nam vương,
chợt bâng khuâng tiếc nuối, một ý nghĩ vụt lóe trong đầu anh ta.
Lưu Giám khẽ cười, nói:
“Vương thượng đúng là có mắt nhìn. Nhận một nghĩa muội tuyệt sắc vô song. Chỉ
có điều, nhanh chóng gả cho Bình Nam vương như thế, đại huynh này vạn phần lưu
luyến”.
Tử Ly mỉm cười ôn dịu:
“Là đại ca chỉ mong hoàng muội được hạnh phúc, chỉ cần A La vui, quả nhân cũng
vui. Cho dù có gả hay không, hoàng muội đều là báu vật của quả nhân. Nếu Thanh
vương lưu luyến hoàng muội, vậy chuyện xuất giá lần này xin giao cho Thanh
vương lo liệu, nhất định không được qua loa”.
Lưu Giám vội đứng dậy
nhận lời, trong đầu lóe lên bao dự định.
A La và hoàng hậu bước vào
ngự hoa viên, dưới chân vẫn là con đường phát sáng như lần vào cung ngày nào.
Các vị phu nhân của bá quan tụ tập ở đây khiến nàng nhớ đến dạ yến đêm Trung
thu mấy năm trước. Hồi đó nàng đâu có nghĩ có ngày nàng trở thành công chúa
Ninh quốc, chỉ một lòng muốn giấu mình thật kỹ, khiến mình trở nên càng nhỏ bé,
mờ nhạt càng tốt. Nghĩ đến lúc Lưu Giác nhận ra nàng, giở trò điểm huyệt khiến
nàng không thể mở miệng, bất giác bật cười khúc khích.
Cố Thiên Lâm nghe thấy,
khẽ hỏi: “Muội nghĩ đến dạ yến đêm Trung thu phải không?”. Chính nàng cũng đang
nghĩ đến chuyện đó, nhớ lại khi ấy nàng đang cùng Lý Thanh Lôi đua tài, đua
sắc, nhưng không ngờ lương duyên cả đời thực ra lại ở tứ điện hạ bấy lâu vẫn ẩn
trong bóng tối. Lấy chàng, nàng lại trở thành hoàng hậu.
“Tỷ đoán đúng, chính
trong dạ tiệc đó muội đã bị Lưu Giác tìm thấy. Chàng giận lắm. Đã tìm suốt nửa
năm mới biết muội là ai”. Mắt A La long lanh, hồ hởi nói cười.
Cố Thiên Lâm dừng bước,
giơ tay nắm lấy tay A La: “A La, muội có biết muội có nụ cười mê hồn thế nào
không?... Ôi, ta không xứng với vương thượng, lại không ngờ, trong lòng muội đã
sớm có Bình Nam vương như vậy. Ta đoán, khi muội nghĩ đến vương thượng, cũng
không có thần sắc thế này”. Trên mặt A La, trong mắt A La lúc này rạng ngời
niềm vui, niềm vui từ trong đáy lòng. Nàng hiểu, đó là nụ cười không thể kìm
chế mỗi khi nghĩ đến người mình yêu, niềm vui trào lên từ sâu thẳm đáy mắt. Chỉ
cần nhìn mắt A La là biết nàng đang say đắm trong tình yêu.
A La ngây người, thế ư?
Lúc đó nàng đã thích Lưu Giác rồi sao? Mặt nàng lại cười thỏa mãn, ngượng nghịu
nói: “Không giấu tỷ tỷ, lúc đó muội hoàn toàn không nghĩ đến tình yêu, tâm tư
muội khi ấy không để ở đây”.
Cố Thiên Lâm bật cười:
“Cho nên ta mới ghen với muội, muội vô tình mà có tình yêu thân thành...”.
“Tỷ đừng buồn, có vài
điều A La luôn muốn nói. Thế giới này là thế giới của đàn ông, yêu và không yêu
đều do đàn ông làm chủ. Nhưng, muội biết có câu nói “đàn ông theo đuổi đàn bà
cách cả ngọn núi, đàn bà theo đuổi đàn ông chỉ cách một bức màn”. Nếu tỷ thích một
người, hãy vứt bỏ thiên kiến thế tục, mạnh dạn thích người đó. Nên biết, hạnh
phúc là của mình, không phải để cho thiên hạ xem”. A La nghiêm túc nhìn Cố
Thiên Lâm, “Chờ đợi quá lâu, người sẽ m