
ạm!”.
Lưu Giác cười khì khì:
“Giả bộ vậy thôi, đến Phong thành rồi tính!”. Chàng đứng dậy, “Đi, ta dẫn đệ
thăm cơ ngơi của ta!”.
Cố Thiên Tường trợn mắt
lườm chàng, hai người đứng lên, tung người đi về phía dãy núi. Ánh mặt trời
chiếu trên người họ, từ trên cao nhìn xuống, núi xanh trập trùng nhấp nhô, hút
tầm mắt. Lưu Giác thở dài: “Phong cảnh tuyệt quá, chẳng trách A La không muốn
rời!”.
Cố Thiên Tường lạnh mặt:
“E là sau này huynh không nhìn thấy mặt trời bao lâu nữa, tử tù mà còn lưu
luyến phong cảnh!”.
Lưu Giác không nhìn Cố
Thiên Tường, mắt hướng vào khu rừng mênh mông bên dưới, “A La nói cần quý trọng
từng ngày trong cuộc đời, ta thấy đúng như thế, mười ngày qua thật là phiêu
lãng”. Vẫn như ngày trước, một mình chàng nói, Cố Thiên Tường yên lặng nghe,
“Tự cổ xưa, mồi thơm ai không cắn câu? Bất luận kết quả thế nào ta cũng không
hối hận những việc đã làm. Chuyện này cũng không thể trách vương thượng, lúc
đầu chính ta đã đưa A La đến cầu xin vương thượng nạp nàng ấy làm phi. A La mới
có thể tắm suối băng giải độc. Là ta không phải, bất luận vương thượng làm gì
ta cũng không trách”.
“Chỉ được có mười ngày
không thấy quá ngắn ngủi sao?”.
“Sau này đệ cũng đừng làm
tướng quân nữa, đi bán Ly nhân túy đi, nghe nói đệ đã đưa cô nương Doanh Tú,
người đã cất ra thứ Ly nhân túy mê ly đó trở về Phong thành?”. Lưu Giác bắt đầu
trêu chọc Cố Thiên Tường.
Sắc mặt Cố Thiên Tường
không đổi, “Cũng đang có ý định như thế!”. Chàng đột nhiên lo lắng: “Huynh nói
xem, vương thượng có định giết hai người thật không?”.
“Ta không sợ, đệ lo gì?”.
Lưu Giác mỉm cười.
Cố Thiên Tường quay đầu
nhìn chàng: “Huynh và cha huynh như nhau, hổ phụ sinh hổ tử! Đừng vòng vo nữa,
đoán ra được gì, sao có vẻ chắc chắn như thế?”.
“Ta chỉ đoán được là bây
giờ vương thượng sẽ không giết ta ngay, nếu không phủ An Thanh vương chẳng phải
tuyệt hậu hay sao? Ông già ta giỏi che giấu yếu điểm lắm, chịu để cho đệ đến
tìm chúng ta, tính mệnh chúng ta tất không lo. Nếu không, ông ấy đã sớm bảo ta
chạy trốn rồi, đâu còn chờ đệ đến. Cho dù trên người A La có dị hương, ra khỏi
Ninh quốc lẽ nào đệ cũng đi theo?”.
Cố Thiên Tường trầm mặc
hồi lâu: “Là bởi vì sứ thần bốn nước đều rắp tâm thăm dò?” “Không chỉ có thế,
chẳng lẽ đệ không để ý chuyện vương thượng ban công chúa Khởi quốc cho Thanh
vương sao? Ngoại xâm, nội loạn, lúc này vương thượng đâu còn tâm tư nghĩ đến
những việc khác. À, ta thấy mệnh ta là mệnh lấy công chuộc tội!”.
“Vậy, tam tiểu thư...”.
Mặt Lưu Giác thoáng buồn:
“Hai lựa chọn, con đường chỉ có một! Lẽ nào ta thực sự phải giao chiến với đệ
và năm trăm binh sĩ, sức cùng lực kiệt mà chết? Ta đoán nếu hai canh giờ chưa
thấy đệ ra khỏi thung lũng, năm trăm binh sĩ của đệ sẽ đi vào đây? A La sẽ
hiểu, chỉ cần sống, sẽ còn hy vọng”.
Ánh mắt Cố Thiên Tường lộ
vẻ đồng tình. Cho dù chàng cứu Lưu Giác, sẽ có người khác đưa binh mã đến bắt
họ, hiện nay bốn nước đều có dã tâm, Thanh vương Lưu Giám dường như đã có hành
động, hai người dù chạy đến đâu cũng không thể bình yên. Chỉ có điều sau khi
trở về, tội chết mặc dù có thể miễn, nhưng sau này, một người là cung phi, một
người là thần tử, giữa họ còn có hoàng đế cũng một lòng thương yêu tam tiểu
thư, cho dù muốn tác thành cho hai người cũng không được!
Cố Thiên Tường bất giác
than thở: “Kế này của Vương Yến Hồi thật hiểm ác, quả nhiên chết rồi vẫn không
để hai người sống yên”. “Cũng không hẳn thế, nếu không có Thất hồn ngọc dẫn
hương, sao chúng ta biết Vương Yến Hồi đã câu kết với Hạ quốc từ trước, vương
thượng đã chẳng bảo đệ để mắt đến Thanh vương đó sao?”.
Cố Thiên Tường thong thả
nói: “Thảo nào ở yến tiệc đệ thấy Thanh vương phấn khởi thế, lại còn tưởng
người ta giả bộ vui mừng, không ngờ là do Lưu Giám nhìn thấy Hạ vương, vậy
người bí mật tiếp xúc với Hạ vương tất phải là thuộc hạ của Lưu Giám!”.
Lưu Giác cười ha hả: “Ông
già ta chẳng phải cũng dậy đệ cách câu cá đó sao! Sứ thần bốn nước chính là mồi
nhử, thái tử giống như con cá, không nuốt thì tiếc, nuốt rồi lại bị mắc lưỡi
câu. Nếu vương thượng cũng dụng lực đập chết cá như đệ, thì sẽ mất niềm vui đi
câu, có lẽ tất cả những cái đó lại là một mồi nhử khác của vương thượng, người
ấy cần đủ kiên nhẫn để câu con cá người ấy muốn câu”.
Cố Thiên Tường khẽ cười:
“Đệ cứ tưởng huynh suốt ngày bông phèng, hôm nay mới biết thực ra huynh rất
tinh tường, không ở trong triều cũng có thể phân tích cục diện trong triều tỉ
mỉ như vậy, Thiên Tường khâm phục”.
Lưu Giác chớp mắt, cười
đau khổ: “Ta là phạm nhân của đệ, có gì đáng khâm phục!”.
Mắt Cố Thiên Tường thoáng
cười: “Nếu huynh không đi gặp tam tiểu thư, thì thật sự không còn thời gian nói
những gì cần nói”.
Lưu Giác cười ngất: “Đệ
đành ngắm cảnh một mình vậy, nhớ đừng gọi ta quá sớm!”. Chàng vừa vươn tay, thi
triển khinh công vọt xuống như một con chim. Cố Thiên Tường nhìn theo rất lâu
mới thở dài. Lưu Giác nói đúng, nhưng lòng vua khó dò, nếu tam tiểu thư trở
thành hoàng phi, Tử Ly sao có thể chịu được một phi tử lòng vấn vươn