
nghĩa của tin này không?”.
Lưu Giác buột miệng: “Cô
ta muốn tử thủ vương cung!”.
“Đừng quên, nguồn nước
sinh hoạt của dân chúng toàn thành, đa phần đều chảy từ thác Túy Ngọc, nếu mấy
vạn dân Phong thành chen nhau ra sông Đô Ninh lấy nước, Phong thành chắc chắn
đại loạn!”.
“Nhưng, A La...”.
“Yên tâm, không chết được
đâu!”. An Thanh vương an ủi con trai.
“Thế là thế nào? Thế nào
là không chết được đâu? Nghĩa là A La có thể bị thương? Phải không?”. Lưu Giác
lập tức giãy nảy.
“Ôi dào... Cũng chỉ thế
thôi, con lo lắng, lo thì ích gì? Chẳng lẽ con định giết lão phu?!”.
An Thanh vương tức giận,
hất tay áo đi thẳng.
Lưu Giác trợn mắt nhìn
ông, nghĩ một lát, vội đi đến phủ Ly Thân vương.
Tử Ly đã thay đồ, vừa ngả
lưng, đã thấy Lưu Giác mình vẫn mang chiến bào đầy vết máu, chàng cau mày: “Có
chuyện gì gấp thế?”.
“A La đang trong tay
Vương Yến Hồi!”. Lưu Giác buồn bã, mắt nhìn chàng.
Tay Tử Ly khẽ run: “Biết
rồi. Vương thúc đã cho người báo tin, ngày mai chúng ta tấn công vào cửa cung,
một bộ phận binh mã sẽ vào theo mật đạo”.
Lưu Giác ngồi xuống:
“Điện hạ bình tĩnh hơn đệ”.
Tử Ly nhìn chàng, mắt sâu
thẳm, bụng nghĩ, ta giả bộ bình tĩnh hơn đệ, vừa nghe tin đó ta đã hận đến muốn
giết vương thúc, lão cáo già!
Bên ngoài cửa sổ vẳng lại
tiếng đàn, trong trẻo uyển chuyển, nhưng lại như hân hoan chúc mừng. Lưu Giác
bất giác bật cười: “Muộn thế này vương phi vẫn đợi điện hạ, tiểu vương không
làm phiền nữa, điện hạ cũng nên nói rõ cho vương phi hiểu, nếu không ngày mai
cả Phong thành đều biết vương phi ghen...”. Lưu Giác cười ha hả cáo lui.
Tử Ly bị nghẹn một hồi
không nói được. Có phải Lưu Giác kia đang nhắc chàng lần nữa, chàng đã cưới Cố
Thiên Lâm? Chàng hừ một tiếng, nét mặt lại chuyển sang tươi cười. Đám người áo
đen đưa A La vào cung, nàng nhìn quanh, nhận ra đây chính là Đông cung. Sau khi
vào cung, họ đưa nàng vào thẳng một gian hậu thất, giải huyệt cho nàng rồi bỏ
đi.
A La nhìn xung quanh, có
lẽ đây là một gian mật thất dành cho cung nhân trong Đông cung, trông rất giống
gian gác xép bí mật ở Tố tâm trai, không có cửa sổ, ánh sáng lọt vào qua một
viên gạch trong suốt trên đỉnh. Góc phòng có một người ngồi gục đầu A La chạy
đến lật mặt, kêu lên: “Tiểu Ngọc!”.
Bị giam trong phòng tối
lâu ngày Tiểu Ngọc người rất yếu, nghe giọng nói, chỉ lắp bắp: “Tiểu thư!”.
A La đau buồn ôm chầm
Tiểu Ngọc, hận Vương Yến Hồi đến thấu xương: “Là ta đây Tiểu Ngọc, em sao thế,
đau ở đâu?”.
Tiểu Ngọc tức thì nước
mắt như mưa: “Đúng là tiểu thư rồi!”. Nói đoạn bật khóc.
A La vuốt ve dỗ dành,
thấy Tiểu Ngọc không bị thương, mới yên tâm, ngồi sát Tiểu Ngọc: “Không bị
thương là tốt rồi!”.
“Em tuyệt thực, không thả
ra cũng không để ả ta dùng em để uy hiếp tiểu thư!”. Tiểu Ngọc nức nở.
Tuyệt thực? A La choáng
váng, may mà mình đến kịp, nếu không Tiểu Ngọc sẽ nhịn đói đến chết.
A La nhìn quanh, trong
phòng chẳng có thứ gì, phía trước chỉ có chấn song, nàng gọi to: “Người đâu? Có
ai không?”.
Cửa mở tức thì, Vương Yến
Hồi thong thả bước vào: “Tiểu muội Thanh La muốn gì?”. Một cung nữ đưa ghế đến
cho nàng ta ngồi.
A La nhìn nàng ta: “Tỷ tỷ
không định giết muội chứ?”.
“Sao có thể! Cưỡng ép tiểu
muội đến đây, ta thật không phải, Thanh La đừng giận”. Vương Yến Hồi tươi cười
nhìn A La, dịu dàng nói.
“Thái tử điện hạ và Tử Ly
tranh giành vương vị, trong cung đương nhiên nguy hiểm, Thanh La không muốn
vào, cũng là chuyện thường. Tỷ tỷ cưỡng bức muội vào, cũng là bình thường, muội
không giận”. Ta đương nhiên không giận, ta chỉ sợ thôi, ta sợ chết, sợ bị
thương. A La thầm nghĩ.
Vương Yến Hồi dường như
thở phào: “Đã không giận, vậy cứ ở Đông cung vài ngày chơi với ta”.
“Được, muội rất thích nhà
thủy tạ ở Đông cung, à lần trước món ăn tỷ mời muội cũng rất ngon”. A La cười
nói.
“Muội không sợ bị đầu độc
ư?”.
“Đầu độc muội thì ích gì?
Hơn nữa, tỷ thông minh tuyệt đỉnh, trò đầu độc thật vô vị”. “Muốn ăn gì muội cứ
nói”. Vương Yến Hồi vẫn tươi cười.
“À, bữa sáng, sữa bò,
trứng gà; bữa trưa bốn món xào một món canh, đừng xào chay, canh đậu xanh thì
tốt; bữa tối cháo gan lợn và mấy món rau, trước khi đi ngủ uống sữa bò. Không
cần quá cầu kỳ”. A La thản nhiên nhìn Vương Yến Hồi, dường như nàng đến Đông
cung làm khách thật.
Sao nàng ta có thể bình
tĩnh đến thế? Vương Yến Hồi ngẫm nghĩ lại cười: “Được, nhưng a hoàn của muội
không chịu ăn, chuẩn bị một suất cho muội thôi chứ?”.
A La trợn mặt nhìn Tiểu
Ngọc: “Nàng ta dám không ăn? Hai suất, định lượng phải đủ, muội ăn rất nhiều,
đặc biệt thích uống sữa bò và canh đậu xanh”.
Vương Yến Hồi sai cung
nữ: “Nhớ chưa? Nhất định phải để tam tiểu thư hài lòng, sống thật thoải mái”.
Cung nữ vâng lời, lui ra.
Vương Yến Hồi nhìn A La,
trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt đó vẫn rạng ngời xinh đẹp, không hề thấy một
chút lo sợ hoảng hốt, bất giác nhẹ giọng: “Khí độ bình tĩnh của Thanh La, Yến
Hồi rất khâm phục. Muội quả thực mạnh mẽ hơn đại tỷ mình nhiều, chẳng trách
khiến hai vị vương gia điên đảo”.
“Tỷ sai rồi, nếu luận
bình tĩn