
vào cô, nhưng sẽ nuôi dưỡng cô đến chết mới thôi!".
Sống lưng đang khom xuống của Dung Ân liền thẳng tắp, trước đây cô đã làm càn quá đủ, sau này, có thể lại chạm mặt, cũng sẽ chỉ khiến anh
thêm chán ngán.
Nghĩ như vậy, cô liền không ngoảnh đầu lại, đi ra khỏi phòng bệnh.
Nam Dạ Tước ngủ một mạch cho tới khi y tá đến thay nước truyền mới
tỉnh lại, thuốc tê tiêm vào tay vẫn còn tác dụng, cũng không có cảm giác đau, Ngón tay anh day day mi tâm, sau khi cảm thấy cơn mệt mỏi đỡ hơn
chút ít, lúc này mới đi đến phòng của Dung Ân.
Đi vào , bên trong không một bóng người, anh tìm đến y tá chịu trách nhiệm, "Bệnh nhân nằm ở đây đi đâu?"
"À, sáng nay đã xuất viện".
Người đàn ông nghe xong, khuôn mặt tuấn tú ngăn chặn sự âm u đang
loang tràn, người phụ nữ này, nhẫn tâm giống như nọc độc bọ cạp.
Nói đi, liền bỏ đi.
"Tôi nói không động, sau này sẽ không động vào cô, phụ nữ thật là phiền phức".
———
Nam Dạ Tước đỡ lấy tay đang băng bó, lẳng lặng đi ra ngoài.
Dung Ân ngồi trong taxi, khắp trán nóng ran như lửa thiêu, nhưng toàn thân lại lạnh đến bức bách, cô dặn tài xế điều chỉnh nhiệt độ lên cao,
có lẽ là do một đêm chịu sự giày vò quá đỗi tột cùng, nên cô đã bị cảm.
Taxi dừng lại trước khu tập thể, Dung Ân xuống xe, áo vét trắng
choàng trên vai vướng vào thành xe rơi xuống, cô suy nghĩ một lát, rốt
cuộc cũng cúi lưng, nhặt chiếc áo choàng khoác lên tay.
Về tới nhà, trời cũng đã hửng sáng, chậu cây xương rồng trước thềm
nhà tắm mình trong nắng ban mai, những chiếc gai nhọn đâm ra tua tủa
ngạo nghễ, Dung Ân khẽ khàng kéo cửa, vừa khép lại, một tiếng động nhỏ
đã khiến mẹ Dung nghe được lại gần, "Ân Ân, đêm qua con đi đâu? Tại sao
không về nhà?"
"Mẹ", Dung Ân tiến lên, "Một người bạn của con bị ốm, nằm ở bệnh viện suốt đêm qua, lúc đó con quá lo lắng nên không nhớ gọi điện thoại ẹ".
"Ừ", mặt mẹ Dung cũng dần thả lỏng hơn, "Lúc này còn sao nữa không?".
"Không sao ạ", Dung Ân đẩy xe lăn về phía bàn ăn, "Mẹ, con muốn cùng mẹ bàn chuyện này".
"Có chuyện gì?".
"Công ty chúng con hết năm nay có thể sẽ dọn sang địa điểm mới,
nguyện vọng của mọi người, là muốn nhà chúng ta sẽ cùng đi, cũng đã tìm
được nhà cho thuê, vì ở lại đây sẽ đi lại quá xa. Mẹ, mẹ thấy thế nào?".
Mẹ Dung vỗ vỗ cánh tay cô, thần sắc an nhàn, "Ân Ân, mẹ đương nhiên
sẽ theo con, con đi đâu, chúng ta sẽ đi đó, công việc mới là quan trọng
nhất".
"Mẹ", hai tay Dung Ân ôm lấy cổ mẹ Dung, trong mắt tràn ngập vẻ nũng nịu, "Con yêu mẹ nhất".
"Cái miệng này.....", mẹ Dung mỉm cười, "Tết cũng sắp đến rồi, con cũng nên chuẩn bị dần đi".
"Vâng, hai ngày nữa con sẽ đi mua đồ".
Bên phía Sang Tân, nghiệp vụ cũng đã xong, bắt đầu bước vào kỳ nghỉ
tết, Dung Ân ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày mới quay lại bệnh viện, khi đi qua phòng bệnh của Nam Dạ Tước, cô vô thức dừng lại, bóng người đàn ông đã
sớm mất hút.
Thẩm Hiên Ngạo tỉnh lại, vết thương cũng đã đỡ hơn, khôi phục lại thể trạng cũng rất mau, anh chỉ bị bất tỉnh vì mất máu quá nhiều, nhìn qua
tinh thần cũng đã tỉnh táo.
Thẩm Mặc ngồi cạnh giường, quần áo cũng chưa thay, vẫn nguyên bộ của
ngày hôm qua, cô cầm trong tay quả táo đang gọt dở, thút thít, "Hiên
Ngạo, em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy nữa..."
Rõ ràng, sự việc tối qua đã khiến cô chịu biết bao hoảng loạn.
Thẩm Hiên Ngạo thận trọng vươn tay, phủ lên đỉnh đầu cô, sắc mắt đầy yêu chiều, "Nha đầu ngốc, ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện...."
Dung Ân đi vào, cầm giỏ trái cây đặt sang một bên, "Thẩm Mặc, cậu về nghỉ đi, mình ở lại đây được rồi".
"Dung Ân", Thẩm Mặc thấy cô tới, lệ trong mắt lại càng đầy hơn, cô
tiến lên ôm chầm lấy Dung Ân, "Mình vẫn còn sợ, tối hôm qua thiếu chút
nữa đã xảy ra chuyện...".
"Được rồi, không sao nữa", Dung Ân vỗ nhẹ lên lưng cô, "Đã qua cả rồi".
"Dung Ân", đầu Thẩm Hiên Ngạo cuốn băng, chỉ để lộ ra khuôn mặt,
"Thẩm Mặc nói, người hôm qua chính là Nam Dạ Tước, em biết anh ta sao?", Dung Ân ngồi xuống ghế, "Em biết, chỉ là quan hệ bạn bè".
Thẩm Mặc cùng Thẩm Hiên Ngạo đưa mắt nhìn nhau, nhận thấy cô dường
như không muốn đề cập đến, cũng không truy hỏi thêm, Thẩm Mặc mời Dung
Ân ngồi xuống, "Xong rồi, sau khi gói thầu của Nghiêm Tước bị chúng ta
nẫng tay trên, làm thế nào anh ta lại xuất hiện đúng lúc như một ân nhân vậy".
Dung Ân thấy cô vẫn còn có sức cười đùa, tay cô vỗ vỗ lưng Thẩm Mặc,
"Cậu ấy, lúc khóc lúc cười, hai ngày nữa là giao thừa rồi, Hiên Ngạo bao giờ thì xuất viện được?".
"Bác sỹ nói nếu không có gì bất thường, nằm viện hai ngày nữa là được rồi, mình cũng không muốn đêm ba mươi lại ở bệnh viện".
Vì Dung Ân hết mực khuyên nhủ, Thẩm Mặc cuối cùng cũng chịu về nhà thay quần áo.
Ở một nơi khác, Ngự Cảnh Uyển.
Khi Vương Linh mở cửa, Hạ Phi Vũ cuống quýt xông vào, Nam Dạ Tước lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm điều khiển chuyển kênh
không ngừng.
"Tước", người phụ nữ đặt túi xách xuống, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, "Tay anh bị sao vậy?".
Nam Dạ Tước vẫn dửng dưng, cúi đầu nói, "Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ".
"Còn nói không c