
hán đoán theo
trực giác rằng đó là Helen.
Một bộ váy dài, tà váy
như sóng biển tung bay lướt trên thảm, không phải phong cách của Helen thì là
ai khác được.
An Tín không mấy hứng thú
quan sát hai người họ, chỉ là cô nghĩ Mr. Cố nhất định sẽ xuất hiện xung quanh
Dụ Hằng, cô miễn cưỡng bám theo. Đương nhiên trong chuyến đi này, cô cũng phát
hiện ra rất nhiều chuyện mới lạ.
Helen dựa vào lòng Dụ
Hằng, rủ anh khiêu vũ. Dụ Hằng mặc bộ vest
chỉnh tề, màu xám đậm tôn lên vẻ quyến rũ không khoa trương, kết hợp với thân
hình mỹ nữ càng nổi bật hơn bao giờ hết. Anh cúi đầu theo từng bước chân của
Helen, miệng nói gì đó ngắn gọn, vẻ mặt hờ hững như xưa naytrên lan can tầng
hai thấy anh vui vẻ.
Họ không trông thấy cô,
cô biết.
Nhưng cô không nhẫn tâm
xem tiếp.
Helen lúc này bắt đầu ra
tay, đẩy Dụ Hằng dựa vào cột tròn sau lưng, lao vào lòng víu lấy cổ anh, nhón
gót áp đôi môi mềm mịn như cánh hoa lại gần…
Quả nhiên là Bá Vương ngạnh
thượng cung (15).
(15)Thời xưa, khi lắp
dây cung trên cung tên, phải buộc chặt dây cung vào một đầu của cung rồi dùng
hai chân kẹp chặt, chỗ lõm trên cung vừa hay ở giữa hai chân, lợi dụng nguyên
lý đòn bẩy uốn cong cánh cung, rồi gắn đầu còn lại của dây cung lên cung, có
vậy mới lắp được dây cung.
Nhưng truyện kể lại Sở
Bá Vương Hạng Vũ với sức mạnh vô địch, khi lắp dây cung buộc chặt một đầu dây
cung, rồi chỉ dùng lực hai cánh tay là có thể uốn cong cung, hoàn toàn dùng sức
mình lắp được dây cung, từ đó mới có câu “Bá Vương ngạnh thượng cung”, ở đây ý
nói là cưỡng hôn.
An Tín nhanh chóng đưa
mắt qua chỗ khác, tựa vào lan can thở hắt ra, cô biết lòng mình đã chết thật
rồi. Cô đứng một lúc, vuốt phẳng lại tay áo và gấu váy, lặng lẽ men theo cầu
thang xoắn ốc xuống tầng một.
Cô tìm thấy Mr. Cố ở phía
sau sofa ngoài ban công, anh ngồi một mình, vẻ mặt hờ hững, như không muốn tham
gia vào dạ yến phù phiếm ầm ĩ, ánh mắt xa cách. Cô đem hộp nhung tranh chữ tới
tặng, nhanh chóng nói rõ đầu đuôi, rồi cúi chào cáo từ.
“Cảm ơn.” Mr. Cố trông
thấy bức thiếp Lan Đình, ánh mắt dịu đi nhiều.
An Tín không nghĩ ngợi gì
bước ra cửa. Cash đợi dưới sảnh, nheo mắt nhìn cô cười: “Tôi tiễn cô?”
“Không cần đâu”. Theo lợi
né hại ai mà không biết, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì tránh xa Cash, ấy là
thượng sách.
Cash lại muốn kéo tay cô,
cô giơ nắm đấm ra dấu, hắn cười: “Ngoài này nhiều phóng viên giải trí thế này,
cô ra đây gì?”
An Tín lại định xắn tay
áo lên, Cash hốt hoảng ấn tay cô xuống: “Đừng xắn nữa, đừng xắn nữa, để tôi
nghĩ cách – con gái nên nhã nhặn một chút vẫn hơn”.
Trong lúc hai người giằng
co, thì một bóng người từ trên sảnh đá chầm chậm bước xuống, bộ quần áo màu xám
đậm, dưới ánh trăng ánh đèn chiếu rọi đẹp trai không gì sánh được, lại cũng
lạnh lùng vô tình.
Dụ Hằng bước đến đứng
trước mặt An Tín, ánh mắt dừng lại trên đôi tay đang xoắn xuýt vào nhau của cô
và Cash. “Em đến tìm Cố Dực?”
An Tín thản nhiên nhìn
lại anh: “Đúng, đi tặng thiếp Lan Đình”.
Dụ Hằng làm như không
trông thấy Cash, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Đến đây rồi định đi luôn sao?”
Cô tò mò nhìn lại
anh: “Lẽ nào còn phải nhảy một điệu mới được về?”
Cash bật cười khùng khục
không đúng lúc chút nào. Cô trợn mắt lườm anh ta một cái. Anh ta đột nhiên đưa
tay choàng qua vai cô, mạnh đến độ khiến mặt cô biến sắc. “Cô nàng tóc xoăn
đáng yêu này tối nay là bạn đi cùng với tôi”.
Tiêu rồi, An Tín ngấm
ngầm lấy hết sức cạy tay Cash ra, không khỏi thở dài trong lòng: kẻ dung tục
mãi mãi kẻ dung tục, chưa trông thấy sắc mặt Dụ Hằng thì sao chịu bỏ cuộc được.
Cô quay sang nhìn Cash,
Cash quả nhiên đang nhìn Dụ Hằng không chớp mắt.
Thần sắc Dụ Hằng không hề
thay đổi, vẫn nguyên vẻ dửng dưng quan cách.
An Tín đã đoán đúng.
Đại nhân Dụ Hằng dẫu Thái
Sơn đổ sụp trước mắt cũng không biến sắc là đẳng cấp nào chứ, thứ này so với
những sóng gió anh từng trải có đáng gì, kẻ dân đen là cô cũng đoán ra được,
cho nên chỉ có thể ngước nhìn.
An Tín vùng vẫy khỏi sự
kìm hãm của Cash, quay đầu đi về phía cửa tường. Cash đuổi theo: “Này, tôi nói
cô em tóc xoăn sao không biết tốt xấu gì thế hả”. Lại gần rồi, anh đột nhiên
kéo đầu cô lại gần, giật lại bên miệng trong tay áo của anh ta đang run lên, cô
thắng rồi. À không phải, là tôi thắng rồi”.
An Tín ước lượng độ cao
của tường, đột nhiên quay mặt sang nói: “Đến đây!”
Cash cảnh giác lúi lại
một bước: “Cô định làm gì?”
Cô cúi đầu lại thắt nút
gấu váy lại, bắt đầu xắn tay áo: “Anh cúi xuống, để tôi giẫm lấy đà nhảy lên”.
“Không!” Cash kiên
quyết từ chối.
“Vậy tôi gọi điện cho cô
Lan, nói anh không muốn giúp tôi theo đuổi Dụ Hằng, ngược lại còn lấy anh ta ra
làm trò đùa?”
Mặt Cash toát lên vẻ nghĩ
ngợi.
An Tín nín cười trong
lòng, cô biết anh ta sợ Lan Nhã bù lu bù loa khóc lóc đòi tự tử. Sau cùng,
chàng công tử hào hoa ăn vận toát lên vẻ cao quý ấy mím môi nói: “Tôi bế cô lên
cây, cô tự trèo lên nhé”.
An Tín thành công giẫm
lên cánh tay và vai Cash, ngồi trên chạc cây từ cao nhìn xuống cười: “Ôi tô