
ông
phải đồ uống liền”.
Lão Bạch trợn tròn mắt:
“Cậu Nguyễn, Tước sĩ cách chỗ chúng tôi tới 20 trạm[16'> đường!”
[16'> 1 trạm = 1000m
Chính Nam đứng dậy, bước
ra phía cửa, dọa lão Bạch cuống quýt ra chặn cậu lại, mở cửa chạy trước ra
ngoài. Đương nhiên ở trong hành lang, anh nhận được cái nhìn cảm thông từ đoàn
tùy tùng của Chính Nam.
Chính Nam trở lại sofa
ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Đóng cửa”.
Trợ lý bên ngoài đóng cửa
lại.
An Tín nãy giờ
không lên tiếng đành ngồi xuống, hoàn thành nốt bài phỏng vấn, “Rất nhiều fan
hâm mộ muốn biết kế hoạch khai xuân năm tới của cậu…”
Chính Nam đột nhiên bỏ
kính xuống, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm. Cô nghẹn lời: “Sao vậy?”
“Cô có nhớ tôi chút nào
không?”, cậu tiện tay ném kính râm giá không hề rẻ lên bàn trà, chống tay lên
thái dương hỏi. An Tín mở miệng: “Chúng ta hoàn thành phần phỏng vấn đã”.
“Tôi rất nhớ cô, nhớ đến
nỗi mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy chơi piano, bị hàng xóm khiếu nại rồi”.
“Cậu sống ở trong công ty
mà, lấy đâu ra hàng xóm”.
Chính Nam nghiêm túc quan
sát cô: “Cô là heo à, An Tín? Cô không biết tôi sống ngay đối diện nhà cô sao?
Tầng hai mươi sáu nhà C”.
An Tín ấp úng nói: “Nhưng
tôi đâu có khiếu nại cậu! Phải rồi, cậu chuyển đến lúc nào thế?”
Chính Nam với một quyển
tạp chí ném tới, trúng ngay đầu cô. “Hàng xóm bên nhà C!”
Cô xoa thái dương, oán
thầm trong bụng.
“Nghe nói cô với Dụ Hằng
chia tay rồi?”
Nhắc đến chuyện này cô
lại thấy đau lòng: “Còn không phải nhờ phước cậu cả sao”.
Chính Nam cười phá lên:
“Nghe tin này tôi rất vui, càng vui hơn nữa là tôi có cơ hội rồi”.
“Chúng ta phỏng vấn nốt
nào”.
“Không phải vội, cô đồng
ý làm bạn gái tôi trước đã”.
An Tín đặt tập
phỏng vấn xuống, nhìn thẳng đôi mắt sáng rực của Chính Nam, nghiêm túc nói:
“Tôi sẽ không cùng với cậu đâu, thật đấy, kể cả không có Dụ Hằng tôi cũng sẽ
không đồng ý. Tôi không có trái tim đủ lớn để tiếp nhận người của công chúng,
cũng không có đủ khả năng để xử lý các kiểu soi mói và tin đồn. Tôi sẽ thường
xuyên cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy cô đơn không ai bầu bạn. Những gì cần nói tôi
đã nói rồi, cậu có tiếp tục phỏng vấn tùy”.
Ánh mắt Chính Nam dần ảm
đạm, từ đen thâm trầm loãng ra thành màu hổ phách, như hy vọng đang đầy ắp phút
chốc bị cuốn trôi. Cậu trầm mặc rất lâu, rồi lại lên tiếng: “Cô còn nhớ những
gì tôi đã nói không?”
“Nói gì?”
“Cô từng nói nhảy cho tôi
xem một điệu, nhảy riêng cho một mình tôi”.
Cô nhướn mày: “Khi nào?”
Mặt anh như phủ một lớp
mạng che, quyến luyến bịn rịn. “Rất lâu rồi”.
An Tín còn đang nghi ngờ
câu nói ấy, Chính Nam đã đeo lại cặp kính râm màu xanh, sốt ruột nói: “Cô hỏi
đi”.
Cô giở sổ nắm lấy cơ hội
bắt đầu phỏng vấn. “Cậu cảm thấy so với phần 1, điểm hấp dẫn của “Đỗ Phong 2”
“Thoát y”
An Tín đưa mắt nhìn cậu
trân trân, cậu điềm nhiên vắt chân. “Đỗ Phong 1” quay nghiêm túc quá, tôi không
có cơ hội để khoe cơ bắp, như thế thì chẳng có gì hấp dẫn cả. Để bù đắp lại
những tiếc nuối của fan trong phần 1, chú Hồ đã nói, “Đỗ Phong 2” sẽ nới tiêu
chuẩn, mạnh dạn đưa những tình tiết hấp dẫn, đem đến cho người xem những cảnh
chiếu 3P ướt át, giàu cảm xúc…”
An Tín vội cắt ngang
“Chúng ta đổi câu hỏi khác! “Đỗ Phong 1” đã có cảnh đánh sơn tặc, đả hổ, giặc
cỏ, quân Nhật, vậy phần 2 định đánh gì đây?”
Chính Nam khoanh tay,
trầm tư suy nghĩ: “Trong phần một cái gì đánh được thì đã đánh cả rồi, phần hai
cũng hơi khó làm. Sơ bộ quyết định một lô đối tượng có thể đánh được, có người
Cao Ly, giặc Oa(17),còn có mèo Ba Tư long từ lục địa, cụ thể là ai còn chưa
biết, cũng có thể là hoàng tử Mc Dull(18),hoặc Ultraman. Thực ra là một người
địa cầu, tôi thể hiện áp lực rất lớn. Chú Hồ cũng từng nói bố trí tôi xuyên
không đến hành tinh Namếc đánh siêu chuyện đó viển vông quá”.
(17),Giặc
lùn.
(18),Nhân
vật trong phim hoạt hình cùng tên.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt
cậu, mới nhận ra cậu đang cười, khóe miệng nở hoa đào, cười khiến mây ngừng
trôi gió ngừng thổi.
Cô biết ấy là cậu đang
ngụy trang, nhưng cô không bóc mẽ.
Buổi phỏng vấn kết thúc,
Chính Nam đột nhiên ôm chầm An Tín, nói bên tai cô: “Đừng cử động, chỉ một lát
thôi”.
Cô quả nhiên không động
đậy, nghe nhịp tim cậu đập rộn lên. Cậu buông cô ra, vuốt vuốt cái đầu xoăn:
“Tôi yêu cô, thân phận của tôi lại không cho phép tôi yêu cô; Cô không yêu tôi,
nhưng lại hết lần này đến lần khác thỏa hiệp với tôi. Tôi biết nguyên nhân ở
đâu, cô có biết không?”
An Tín mù mờ gật đầu, rồi
lại hoang mang lắc đầu.
Chính Nam chỉ vào lồng
ngực: “Ở đây. Tôi dám nói cô vẫn thấy tôi rất quen, nhưng không nói rõ được
nguyên do”.
Gương mặt kinh ngạc của
cô đã cho cậu biết, đáp án là chính xác.
Cậu thở dài: “Lãng quên
cũng là một thứ hạnh phúc”. Đeo lại cặp kính ngụy trang, cậu vỗ vỗ đầu cô: “Đem
bài phỏng vấn tôi vẽ thành manga bốn ô đưa vào sách tuyên truyền, là có thể
thỏa mãn yêu cầu của ông anh tôi”.
An Tín cuối cùng đã hiểu,
Chính Nam vẫn đang giúp cô. Thấy Nguyễn Hoành công tư phân minh loại thẳng tay
tác phẩm của cô, cậu bè