
n tới đưa ra biện pháp, đồng thời phối hợp giúp cô hoàn
thành bài phỏng vấn.
Nhưng bóng lưng cậu lúc rời
đi dưới ánh nắng ngoài cửa kính, tuôn chảy một dòng thê lương.
Nguyễn Hoành giao cho An Tín đến tổng bộ nộp báo cáo,
trên danh nghĩa thì là quá trình bắt buộc của xin dự toán. An Tín giờ thân là
trợ lý, không thể để sếp đích thân chạy đi được, đành thay mặt anh đến tầng
đỉnh Dực Thần.
Cô đặt bản báo cáo trước mặt Miss Dương, An Tín nói rõ
đây là văn kiện gấp. Miss Dương chỉ chỉ về phía cánh cửa lớn đóng chặt: “Nếu
gấp thì cô tự vào đi, Dụ tổng đang ở trong đó đó”.
An Tín nhìn chồng báo cáo của các bộ phận đã chất
thành đống, cam chịu quay người dợm bước về phía thang máy, không định tiến lên
thêm nữa. Nhưng Miss Dương lại kéo tay áo cô, cười nói: “Khó khăn lắm mới đến
một chuyến, cô vào thử xem sao, không thử sao biết Dụ Tổng không ưu tiên cô
trước?”
Nghe nói thư ký trưởng chính là đồng hồ nắng mưa của
tầng cao nhất, giờ chị ta tươi cười thế này, liệu có phải tâm trạng Dụ Hằng hôm
nay cũng rất tốt, có thể làm phiền miễn phí chăng?
Bán tín bán nghi gõ cửa, bên trong vong ra giọng nói
lạnh nhạt: “Mời vào”.
An Tín cúi đầu nhìn lại áo ghi-lê và quần dài trên
người, sau khi chắc chắn phong cách học sinh không có gì sai sót, đẩy cửa ra,
mùi hương dìu dịu phải tới, trong không khí còn có mùi nắng. Cô che mắt, nhìn
rõ Dụ Hằng từ đám giấy tờ ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Có điều rất nhanh liền trấn tĩnh trở lại.
An Tín bước lên trước, cúi chào, nói: “Dụ tổng, đây là
báo cáo dự toán của Tam Khai, hy vọng anh có thể ưu tiên, rót kinh phí cho
trước”.
Dụ Hằng đón tập bảng biểu giở ra xem, đọc rất chậm,
chắc hẳn cũng xem rất cẩn thận. Anh gấp trang giấy lại, nhìn thẳng vào cô, đôi
mắt đen sâu thăm thẳm. “Cô phải biết loại dự toán thế này chưa từng có trong lịch
sử của Dực Thần, cô dựa vào cái gì mà cho rằng, tổng bộ sẽ bỏ ra cả một công ty
con để đầu tư vào dự án họp tác đầu tư lần
này của Tam Khai?”
An Tín từ đầu đến giờ vẫn cụp mắt cung kính, chờ đợi
chỉ thị cao nhất. Nghe Dụ Hằng nói xong, cô lại đưa lên báo cáo điều tra đã
chuẩn bị sẵn, thong thả đáp: “Đông Tinh là công ty điện tử lớn nhất Hàn Quốc,
mức độ phổ biến sản phẩm ở nước ta cao nhất đạt 37%, nếu chúng ta có được quan
hệ hợp tác với họ, tiền đồ phát triển của Tam Khai nhất định rất khả quan”.
Dụ Hằng là người thông minh, thoáng cái đã nhìn ra vấn
đề: “Cô có thể giành được quyền đại lý của Đông Tinh?”
An Tín đưa mắt lên, nhìn thẳng vào anh: “Có thể”.
Anh hơi trầm ngâm: “Dựa vào ấn tượng tốt của tổng giám
đốc Mẫn về cô sao?”
Cô đứng thẳng người dậy: “Không, chúng tôi có khả năng
làm được tốt nhất”.
Dụ Hằng cầm bút ký lên, một tay đè góc toái tờ giấy,
lại lần lữa mãi không động đậy. An Tín đoán anh đang nghĩ gì, bèn nói: “Mẹ tôi
là con gái lớn của chủ tịch tiền nhiệm tập đoàn Đông Tinh, có 10% cổ phần, cộng
thêm mối quan hệ này, tôi tin khả năng giành thắng lợi của Tam Khai sẽ càng
lớn”.
Cô nhận ra mình nghĩ sai rồi, bởi Dụ Hằng không hề
ngạc nhiên trước quan hệ thân thuộc mà cô nói ra, mà vẫn bất động chăm chăm
nhìn chỗ ký tên, như thể gặp phải vấn đề vô cùng hóc búa. Một lúc sau, anh
ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt có phần xanh xao. “Em biết không, lần trước cũng là
ở đây, anh đã ký tên mình vào, điều em đến Tam Khai; nếu lần này anh lại ký
vào, liệu em có chạy xa hơn nữa không?”
An Tín mím chặt môi, hơi cụp mắt xuống, An Tín đứng đó
không tỏ ý kiến gì.
Dụ Hằng như choàng tỉnh lại, xoẹt xoẹt ký tên mình;
ngón tay thon dài nắm chặt cây bút khiến An Tín nhìn rõ sắc xanh lộ ra trên đốt
ngón tay, gồ lên ngoài tay áo gọn gàng sạch sẽ, như đem hết dũng khí ra.
“Em đi đi”. Anh đứng dậy, trả lại tập giấy tờ, cà vạt
ngoài áo sơ mi chạm vào mu bàn tay theo cử động của anh. An Tín nhớ ra một
chuyện, quyết tâm làm cho xong. Cô lôi bao nhung trong túi ra, cầm viền túi
nhung, cẩn thận bỏ chiếc Toshiba Cosmic Shiner ra, nhìn vào mắt anh ta nói:
“Không có bất cứ trầy xước nào, anh có thể kiểm tra”.
“Thì sao chứ?” Thần thái anh đột ngột trở nên lạnh
nhạt.
Thầm tự động viên mình, bình tĩnh nói: “Đồ về với chủ.
Xin Du tổng cùng trả lai điện thoại cho tôi”.
“Không mang”. Dụ Hằng nhét tay vào túi quần comple,
dáng người cao thẳng nhìn cô, thứ áp lực vô hình lại ngùn ngụt đất trời ấy vây
quanh, sắp nhấn chìm cô. Cô vội vàng nhận lại tập báo cáo, ôm trước ngực đề
ngăn lại sức xuyên thấu của anh mắt lạnh lùng ấy, khè cúi chào, rồi quay người
rời khỏi văn phòng.
Lúc cửa gần khép lại, cô nghe tiếng anh gọi: “An Tín”.
Cô không quay đầu lại, lặng lẽ rời đi.
Sáu giờ tối Tiểu Thiện đến nhà họ An, lễ phép lịch sự
chào hỏi ông An, bà An, kéo An Tín đi chơi. “Hôm nay khai mạc Tết ẩm thực,
quảng trường Thế Kỷ còn có biểu diễn pháo hoa, chúng ta đi xem đi”.
Hai người tuổi tác sàn sàn, sở thích khẩu vị cùng
tương tự nhau. Tay cầm nào kẹo bông, nào thịt xiên, mà vẫn một lòng chạy khắp
các tiệm, tìm tòi nhừng món đồ chơi mới lạ đẹp đẽ. Dạo hết cả phố ẩm thực, An
Tín ngẩng đầu nhìn, bên kia cầu ánh