XtGem Forum catalog
Đóng Cửa Thả Boss

Đóng Cửa Thả Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323454

Bình chọn: 7.00/10/345 lượt.



An Tín lui vào gian phòng

nhỏ chợp mắt một lát, lúc trở ra, trong văn phòng yên ắng như chưa ai

Cô ngồi xuống cầm bút chì

lên phác họa manga[9'> bốn ô, đề làm tuyên truyền kỳ sau. Vẽ xong, dọn dẹp túi

đồ, chợt nhận ra tập tranh vẽ thường ngày vẫn để trong tầm tay không thấy đâu

nữa, những thể nghiệm về Dụ Hằng, tình yêu thầm đã theo cô suốt hai năm qua giờ

cùng lúc biến mất rồi.

[9'> Truyện tranh.

An Tín mướt mồ hôi, thử

lật một trang giấy A4 cạnh đống giấy tờ lên, trên đó quả nhiên là một đoạn nhắn

viết như rồng bay phượng múa, còn cả một quả cầu gai đang nhìn cô cười.

“An Tín, tập tranh em cầm

đi rồi, chị nhớ phải sống thật vui vẻ đấy! Em thích dáng vẻ lúc chị cười!

PS[10'>: Nếu chị muốn lấy

lại tập tranh, hãy đến chung cư của ca ca làm thư đồng cho em!

[10'> Tái bút.

PS lần nữa: Con Trương

Phi này trông oách nhỉ, em để nó lại động viên tinh thần chị.

PS cuối cùng: Ca ca thực

ra không cần phải đích thân tới đón em, anh ấy làm vậy, thực là nhiệt tình quá

mức rồi!”

Hóa ra quả cầu nhím gai góc

này là Trương Phi.

An Tín bỗng nhiên

tỉnh ngộ.

Thế là, trải qua nỗi đau

từ yêu thầm đến yêu công khai và rồi thất tình, cô đã được Tiểu Thiện chữa lành

vết thương từng ngày, từng ngày một.

Ông An là cố vấn thư pháp

của Cục văn hóa, mỗi dịp nghỉ đông, nghỉ hè đều mở lớp dạy thư pháp tại nhà cho

trẻ nhỏ, An Tín cũng tốt nghiệp từ lớp đó mà ra. Bọn trẻ ở đường Tinh Tinh

thích đến nhà họ An chơi, bởi khu vườn của bác An mới thần kỳ làm sao, có nho,

có chim nhỏ, tuổi thơ đánh mất trong mớ bê tông cốt thép đều có thể tìm thấy ở

đây.

Nếu lấy khoảng cách mười

năm để tính đám trẻ tinh nghịch ở đường Tinh Tinh, An Tín, tiểu mập, một cậu

Đông Tử mà nhà họ An đã quên mất cả tên thật được tính là lứa thứ nhất; Khải

Khải, Tiểu Anh, Đan Ba tính là lứa thứ hai, An Tín gọi ba đứa nó là: Cát Tường

Tam Bảo”. Hôm nay là chủ nhật, “Đại Bảo” Khải Khải sáng sớm đã đứng trong sân,

lồng vỗ cánh phành phạch: “Tôi là Đậu Xanh, tôi là Đậu Xanh, anh là ai?”

Khải Khải trồng cây chuối

đi, cố ý phớt lờ nó.

Đậu Xanh: “Quang quác,

quang quác, phần đuôi con rùa là cái gì?”

An Tín đang ngồi trên ghế

đá trong vườn quẳng một hạt đậu qua: “Im miệng!”

Anh vũ Đậu Xanh vỗ cánh

phành phạch, bay qua bay lại trong lồng: “Là quy định[11'>, là quy định!”

[11'> Guiding: mông

(đít) rùa, có phiên âm giống từ quy định


An Tín nghiến răng:

“Im mồm, đừng có đánh thức mẹ!”

Đậu Xanh chân buộc dây

lụa màu lam do bà An làm riêng cho, tiếp tục quang quác: “Đoán thêm một câu,

đoán thêm một câu! Rùa chổng ngược là gì?”

“…”

“Trên có quy định, trên

có quy định!”

“…”

“Rùa lộn nhào là gì?” “…”

“Quang quác quang quác,

một lại một quy định!”

An Tín cáu lên, mở lồng

thò tay bắt Đậu Xanh, Đậu Xanh đập cánh kêu “An Tín là đồ đần”, “An Tín là đồ

đần” rồi bay vọt ra ngoài trời xanh. Bố bước ra cười khà khà vỗ đầu cô: “Con

gái nhà ta buồn chán thế sao, bóc đậu, sao không ra ngoài đi chợ?”

An Tín mím môi không đáp,

bố lại cười cô: “Không định tranh khôn với Đậu Xanh đấy chứ? Đi chơi đi, đi

chơi đi, bên ngoài có bao nhiêu là con trai, đừng cứ nhớ mãi Dụ…”

An Tín đứng phắt dậy đi

vào nhà, rửa tay, kéo Khải Khải mặt đang mong ngóng, quệt mũi cậu nhóc: “Đi

nào, chị đưa em đi chơi ván trượt”.

“Ok ye, ok ye!” Khải Khải

mưu đồ đã lâu nhanh nhẹn vơ lấy ván trượt và ba lô cạnh cửa, hào hứng xông ra.

Nguyên nhân An Tín lúc

đầu cố không trúng kế của Khải Khải là – cô không giỏi chơi ván trượt. Sau khi

đến sườn dốc quảng trường Thế Kỷ, nỗi lo sợ của cô lại sâu thêm một nấc: đạp

ván trượt lướt đi như bánh xe hỏa tiễn, men theo con dốc hình số 6 lộn ngược

hết vòng này đến vòng khác, tốc độ nhanh đến nỗi cô chỉ nghe vù một tiếng, rồi

không trông thấy gì nữa.

An Tín rụt rè giẫm lên

ván trượt, cái, cũng vù vù lướt về phía quảng trường nhỏ hình giọt nước. Nhưng

lên xe dễ xuống xe khó, cô khom gối ngồi xuống cố gắng giữ thăng bằng, nhưng

đường đi vẫn cứ lung ta lung tung.

Cạnh bồn hoa có bóng

người cao to đang đứng, lúc “bệnh nặng vái tứ phương”, bèn gọi to: “Này, anh đã

chơi ván trượt bao giờ chưa?”

Do tốc độ quá nhanh, cô

không trông thấy nét mặt của anh chàng kia, chỉ có điều lần thứ hai ngang qua

thì thấy anh đang khoanh tay, xem chừng rất ung dung, nhàn nhã. Cô mặc kệ, tiếp

tục gọi: “Này, chơi ván trượt bao giờ chưa?”

Kẻ ăn vận bề ngoài như

soái ca hạng nhất ấy nghiêng nghiêng người, như đang đợi cô đến.

An Tín nhìn càng sốt ruột

tợn, từ xa tít đã gọi: “Này, anh chơi ván trượt bao giờ chưa… chưa…”

Bị quán tính đẩy lại gần,

vẻ mặt thâm trầm của người đàn ông đó cũng lộ diện, cô lần này nhìn rất rõ,

trong lòng có phần kinh ngạc: trông rất quen, hình như là…

Rầm một tiếng, An Tín

chao đảo ba vòng rồi cuối cùng đâm vào cột đèn bên đường. Tuy đã đeo mũ bảo

hiểm và đồ bảo vệ đầu gối, song lực va lần này khá mạnh, suýt nữa thì nghiền

cái 34C

“Tôi chưa từng chơi ván

trượt, có điều cô cũng không cần phải đắc ý vậy chứ, nhắc đi nhắc lại đến ba

lần liền?” Sau lưng bỗng vang lên một giọng nam không nhan