
bước chạy về hướng xe rời đi.
“An Tín!”, phía sau có người gọi đứt ruột đứt gan.
Cô đầu cũng không ngoảnh lại lao vào màn đêm.
Bóng xe màu bạc men theo ánh đèn đường quanh co lướt
đi, An Tín dán mắt theo cái đuôi xe quen thuộc, dốc hết sức lực đuổi theo. Cách
Dụ Hằng đối xử với cô tối nay không như trước đây, cô dù có không lanh lợi cũng
có thể cảm nhận được một số chuyện đã khác trước rồi.
Trong lòng như có tiếng nói cứ văng vẳng bên tai cô,
đuổi theo, đuổi theo đi, nếu không đuổi theo, Dụ Hằng của ngày mai sẽ trở nên
càng xa lạ.
Nhưng xe không hề giảm tốc, ngược lại càng lúc càng
nhanh, cho tới khi hòa vào dòng xe mất hút.
Mũ không còn, khẩu trang cũng mất, táp vào mặt chỉ có
gió lạnh, cô khóc nức nở, mọi thứ trước mắt là một đống hỗn độn, cái gì cũng
không thấy, cô vẫn đang đuổi theo.
Giữa trời đất mịt mù, An Tín bỗng nhớ lại, ngày mưa
hai năm trước, cô ôm ô của Dụ Hằng, cũng đuổi theo xe anh thế này, cũng tuyệt
vọng ngã gục bên đường thế này.
Chỉ khác là khi đó cô vì muốn đưa ô để anh không bị
mưa ướt; chỉ khác là khi đó cô đứng từ xa nhìn anh, không dám để anh biết tấm
lòng mình; chỉ khác là khi đó cô ngốc nghếch hồ đồ, tưởng rằng yêu một người là
có thể mặc kệ tất cả dũng cảm tiến lên.
Ba ngày liên tiếp An Tín
vẫn không gặp dược Dụ Hằng, lúc đến Dực Thần trả phép, nhận được lệnh điều động
của tổng bộ: Nguyên kỹ sư trợ lý phòng kế hoạch An Tín lập tức đến Công ty Tam
Khai nhận chức, làm thư ký hành chính cho giám đốc Nguyễn.
An Tín lòng lạnh quá nửa,
cái gọi là một triều thiên tử một triều thần cũng chẳng qua là thế thôi, thiên
tử còn đó, kẻ làm thần tử như cô đã bị đày đi xa rồi, như cô bây giờ, bị Dụ
Hằng buộc rời đi, đến một nơi mắt không thấy tâm không phiền. Không biết thư ký
trưởng Dương Thụy Trân không, mà mỗi lần cô lên tầng đỉnh tìm Dụ Hằng, Miss
Dương đều đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi nói: “Cô An nên thu dọn đồ đạc đến Tam
Khai sớm đi là hơn, giám đốc Nguyễn đã giục mấy lần rồi, Dụ tổng bên này khá là
bận,
Tối ngày thứ ba, vẫn
không gặp được người, An Tín đến thẳng khu chung cư nhà Dụ Hằng, canh ở cửa chờ
anh về.
Cánh cửa mạ kẽm nối liền tường
bao khu nghỉ dưỡng, có cảnh vệ đứng gác, cô xin vào thì bị từ chối, đành chán
cây, trừng mắt nhìn hai anh cảnh vệ.
Người ta đã nói rất rõ
ràng rồi, “Cô là ai? Là cô em gái lần trước đưa Dụ tiên sinh về sao? A Bân, cậu
lại xem xem, cậu nhận ra cô ta không? Không quen? Tôi đã nói rồi mà, đến bắt
quen nhận thân nhiều lắm, nhưng chưa từng nghe tự nhận là em gái nuôi…”
Mặt An Tín vừa đỏ lại vừa
trắng, nhưng vẫn kiên trì bước sang một bên ngồi xuống. Gió đêm cuối xuân lành
lạnh, cô rụt cổ chịu đựng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng trông thấy
chiếc xe riêng màu bạc trờ tới.
Cô lập tức đứng dậy:
“Dụ…”
Xe chạy thẳng qua, giảm
tốc độ, lăn bánh vào cánh cổng mở rộng.
Cô không tin đèn trước xe
sáng đến độ khiến Dụ Hằng không trông thấy người đứng dưới cây. Đến lúc cô xông
tới định qua cửa, cánh cổng lạnh lùng vô tình khép lại trước mặt cô.
“Dụ Hằng, Dụ Hằng, anh ra
đây!” An Tín phủ phục trước hàng rào lạnh băng, đập mãi không thôi.
Cảnh vệ bước đến yêu cầu
cô rời đi. Cô mặc kệ, túm chặt lấy cửa không rời, lớn tiếng kêu gào: “Tuyên án
tử hình còn phải có giấy thông báo, anh dựa vào cái gì mà không hỏi han đã đối
xử với em như thế!” Trong lúc Nhiếp, cô đứng đây làm gì?”
An Tín tò mò quay đầu
lại.
Một cô gái dáng vẻ duyên
dáng đứng dưới trăng, mặc bộ váy liền màu trắng, khoác áo choàng công chúa Bạch
Tuyết, đang lặng im nhìn cô. Đôi mắt đen láy như quân cờ chứa nước suối, trong
sáng vô ngần.
Nếu không phải ánh trăng
đổ xuống người cô trông mờ mờ ảo ảo, An Tín còn tưởng cô gái này bước ra từ
“Thiện Nữ U Hồn”[1'>, chỉ có điều ánh mắt Vương Tổ Hiền(2)quấn lấy hớp hồn người
ta, còn đôi mắt cô gái này lại rất bình thản. Đánh giá xong xuôi, An Tín quay
lại tiếp tục đập cửa, hai anh cảnh vệ vẫn ngăn lại như cũ.
[1'> Bộ phim thực hiện
dựa theo một câu chuyện ngắn trong bộ truyện Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh.
(2)Người thủ vai Nhiếp
Tiểu Thiện, nhân vật chính trong phim.
“Có thể nói qua video”.
Một giọng nói cất lên trong màn đêm tĩnh mịch, cứu cánh cho cái đầu đang bốc
hỏa của An Tín.
An Tín lao đến trước bộ
đàm chỗ trụ cửa, đòi Dụ Hằng nói chuyện với cô. Một lúc sau, bóng áo sơ mi xuất
hiện trên màn hình thật, nới cà vạt, cách bộ truyền tin lạnh ngắt, vẻ mặt anh
vẫn lạnh nhạt như thế.
“Em về đi, từ sau đừng
đến nữa”.
Boss Dụ mà cô ngày nhớ
đêm mong chỉ buông một câu như thế, thẳng thừng đẩy An Tín nãy giờ đứng đón gió
ngoài cửa thẳng vào lãnh cung.
An Tín run rẩy, lắp ba
lắp bắp: “Sao anh có thể nhẫn tâm đến thế, nói bỏ là bỏ”.
“Helen đang ở trong”
Tiếng nói kia lại một lần
nữa vang lên. An Tín quay đầu lại, thấy cô gái kia vẫn đứng dưới ánh trăng,
điềm tĩnh nhìn cô cười.
An Tín xoa cánh tay bước
tới, bán tín bán nghi. “Cô họ Nhiếp?”
Cô gái váy trắng gật đầu.
An Tín cúi đầu nhìn chân
cô, đi một đôi bốt dài, kéo theo bóng dưới ánh trăng, cô hiểu ra ngẩng đầu