
:
“Nhiếp Tiểu Thiện?”
Cô gái lại gật đầu.
“Nhiếp Tiểu Thiện trong
Thiện Nữ U Hồn?”
Cô gái khẽ nở nụ cười
xinh đẹp: “Là Nhiếp Tiểu Thiện em họ của Dụ Hằng”.
Hai người thế là thành
quen, đứng bên ngoài trò truyện. Nhiếp Tiểu Thiện nói cô đã biết đến An Tín từ
lâu, bởi anh Dụ Hằng từng không ít lần nhắc tới “cái cô An Tín khiến người ta
đau đầu” tiếng tăm lẫy lừng, cô muốn không biết cũng không được.
An Tín hoài nghi nhìn cô:
“Lúc tôi đóng vai hổ ở quán trà, cô từng đến đó đúng không?” Đến bây giờ cô mới
nhớ ra, hôm đó Dụ Hằng ôm một mỹ nữ rời đi, vô cùng yêu thương săn sóc, chắc là
cô gái này rồi.
Tiểu Thiện cắn móng tay
mỉm cười, đột nhiên lại nói: “An Tín, em rất thích chị, chị làm thư đồng của em
đi”.
Thư đồng cái gì chứ, thực
ra là thứ không có đầu óc nhất quả đất. Hơn nữa cô nàng Tiểu Thiện này cai sữa
từ cần bầu bạn kiểu thái tử làm gì. An Tín trong bụng nghĩ thế, nhưng không nói
ra miệng. Cô cười hà hà: “Tiểu Thiện em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn cần thư
đồng làm gì?”
Tiểu Thiện yếu ớt thở
dài: “Em năm nay mới hai mươi tuổi, già nhanh thế này rồi. Mọi người trong nhà
nói em có vẻ phiền muộn, muốn em sống vui vẻ lên”.
Hóa ra là tiểu thư có
bệnh quý tộc. An Tín từng bước lùi lại sau, cười nói: “Sau này rảnh rỗi em đến
chỗ chị chơi, vụ thư đó thì thôi”. Cô quay đầu định đi, Tiểu Thiện bỗng nhiên
lại thút thít nói: “Chuyện đó, An Tín, chị đừng giận anh em nhé, anh ấy thực ra
cũng chẳng sung sướng gì, chị về hỏi bác gái An là biết ngay”.
Nghe câu này, An Tín
không khỏi kinh ngạc, ba hôm trước bố đã nhắn tin, nói mẹ kiên quyết đòi về
đường Tinh Tinh ở, không đợi cô về viện điều dưỡng đã dọn về nhà. Cô khi ấy còn
rất ngạc nhiên, tưởng là mẹ không quen với với môi trường sơn thôn, giờ nghe
Tiểu Thiện nói vậy, cô chợt hiểu ra sự việc không đơn giản như thế.
An Tín chạy men
theo đường núi, vội đến mướt mát mồ hôi. Dụ Hằng hạ lệnh đuổi khách với cô, lại
không cho xe đưa cô về, có thể xử sự lạnh nhạt như thế thực mới là lần đầu. Tuy
tổn thương sâu tận đáy lòng, rất khó chịu, cô vẫn cắn răng xé gió chạy như
điên, ra đến đầu đường chẳng màng lau mồ hôi đã bắt xe chạy thẳng đường Tinh
Tinh.
Mẹ đã ngủ, bố đang ngồi
trước đèn bàn đọc sách.
An Tín lặng lẽ đi tới,
trong lòng vô cùng căng thẳng: “Bố, có phải mẹ đã đến tìm Dụ Hằng?”
Bố đặt bản dập tranh chữ
xuống, bỏ cặp kính gọng đen ra, vỗ vỗ cạnh mình nói: “Đến đây ngồi đi, An Tín”.
Lần đầu thấy bố gọi thẳng
tên mình, An Tín càng hồi hộp. Cô liền ngồi xuống sofa bên phải bố, nóng lòng
nhìn ông.
Ánh mắt bố hiền hòa
như nước suối, mang vẻ điềm tĩnh của người hiểu rõ nội tình, thận trọng lướt
trên mặt cô.
“Tín à, con đã lớn rồi,
nghe chuyện xong phải bình tĩnh, phải nghĩ cho nỗi khổ của mẹ”.
An Tín nuốt nước bọt gật
đầu.
“Năm hôm trước khi con
rời viện điều dưỡng về thành phố tìm Dụ Hằng, mẹ đoán ra là con đi đâu. Bà ấy
thu dọn quần áo làm ầm lên đòi về, bố không lay chuyển nổi đành theo bà ấy về
Tối ngày hôm sau bà ấy liền tìm gặp Dụ Hằng, yêu cầu cậu ấy rời xa con, không
cho cậu ấy gặp lại con. Nghe ông chủ quán trà nói – Dụ Hằng đồng ý rồi”.
An Tín cứng đờ người,
ngồi ngây ra đó, mãi không nói nên lời.
Bố tiếp tục nói: “Mẹ con
sau khi trở về lại rơi vào chứng hysteric[3'>. Bố lén tới quán trà, chính nơi mà
Lan Nhã hẹn con ấy, hỏi ông chủ về tình hình khi ấy. Ông chủ nói sợ mẹ con lại
phát bệnh, nên lần này ông đặc bà ấy đánh Dụ Hằng. Con đừng khóc mà, con gái,
haizz, con nói xem bệnh của mẹ con… haizz, bà ấy đúng là đã tát Dụ Hằng một
cái, mắng cậu ấy không biết phải trái, mọi người trong quán đều nghe thấy cả”.
(3)Chứng cuồng loạn
Bố lại thở dài, An Tín
bưng mặt, khóc rất thương tâm. Cô hận bản thân mình giờ mới biết, tối hôm Chính
Nam cưỡng hôn cô, Dụ Hằng đã đi đâu trước đó, đã xảy ra chuyện gì. Nếu thời
gian có thể quay ngược lại, cô nhất định sẽ ôm chặt Dụ Hằng, không để anh rời
văn phòng hôm đó. Nếu thời gian còn có thể trở lại trước nữa, cô cũng sẽ nuôi
dưỡng cẩn thận tình yêu mà cô khó khăn lắm mới có được chết.
Bao ngày bao đêm, cô hết
lần này đến lần khác tưởng nhớ bóng dáng Dụ Hằng, hết lần này đến lần khác thầm
vui khi đến gần anh thêm một chút. Nhưng cái tát ngày hôm nay, lại quét sạch những
tình cảm anh dành cho cô, khiến trái tim cô lạnh giá.
Cô sà vào lòng bố, khóc
một trận thỏa thuê đã đời, nước mắt ào ạt tuôn rơi, cuốn đi những muộn phiền và
đau khổ bao ngày qua trong cô, cuốn đi bao chua chát trong 700 nhớ trộm, cuốn
đi chút vấn vương Dụ Hằng còn sót lại trong tim, rửa tội cho một con người mới,
nói với cô rằng, bắt đầu từ ngày mai, cô lại phải làm lại từ đầu.
Bố không nói câu nào,
vuốt ve mái tóc cô, như hồi còn lẽ an ủi cô. Sau cùng, ông nói bằng giọng kiên
định: “An Tín, tình yêu đó khiến con mệt mỏi quá rồi, nên dừng lại thôi”. Bao
nhiêu đau thương giăng ngang trước mặt, làm tổn thương Dụ Hằng, làm hại đến mẹ,
mệt mình mệt người, cô phải đây thôi.
Sáng ngày hôm sau, An Tín
mặc lại bộ trang phục đi làm thường ngày, bưng hộp giấy đựng đồ dùng văn phòng