
ra khỏi Dực Thần, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang bước vào Tam Khai. Cô hoàn toàn
rời xa Dụ Hằng, tin rằng sẽ không khiến anh tổn thương thêm nữa, nghe Chương
Tiểu Muội nói, bên cạnh anh đã có bạn gái rồi, chính là Helen.
Chương Tiểu Muội nói:
“Ban đầu cũng như mọi khi, không công khai thể hiện thân phận bạn gái, nhưng
toàn cùng cô ta uống trà chiều”.
An Tín nghe được
tin này, cúi đầu nhìn sàn đại sảnh rất lâu, cho đến khi hơi thở bình thường trở
lại, liền cáo biệt Chương Tiểu Muội.
Tiếp quản công việc ở Tam
Khai đã đủ phức tạp khó khăn, lại phải để mắt đến Nhiếp Tiểu Thiện cứ lẵng
nhẵng theo đuôi.
“Cô An, phiền cô
pha giúp ly cà phê đen, nhân tiện đem tài liệu của phía Hàn Quốc lại đây”. Cấp
trên trực tiếp Nguyễn Hoành dặn dò.
An Tín đeo ba lô nhận
lệnh rời đi. Trên danh nghĩa là trợ lý, thực ra cô một thân kiêm đủ các loại
chức: lo trà nước, osin, máybay chiến đấu trong công việc. Theo sau còn cả
Nhiếp Tiểu Thiện. Tiểu Thiện cứ quấn lấy cô đòi cô làm thư đồng, sau khi bị cô
từ chối, kiên quyết ngày ngày đến Tam Khai, tiếp tục hiếu kỳ ngắm người qua
lại.
Nguyễn Hoành hai mươi bảy
tuổi như tia nắng đầu sớm mai, đẹp trai sáng sủa. Thần thái lúc nào cũng ung
dung nhàn nhã, bộ comple nền nã trên người cũng tinh tế hài hòa không kém. Đối
với việc sếp tổng bỗng nhiên điều xuống một cô nàng cừu vui vẻ, lại còn cả một
“thiện nữ yên tĩnh” vô công rồi nghề theo sau, anh không ý kiến gì hết.
Anh từng nói, anh chỉ yêu
cầu Dụ Hằng cho mượn tạm trợ lý An trong vòng nửa năm, không ngờ sếp tổng hào
phóng cử xuống ngay, mà thời hạn hợp đồng lại là vô hạn…
An Tín cười cười, không
giải thích bất cứ nguyên nhân nào, trưa đến là mang cơm theo lệ. Nguyễn Hoành
nhìn tập bảng biểu, nói: “Tháng sau chúng ta có một case[4'> lớn. Điện tử Đông
Tinh Hàn Quốc muốn tìm đối tác ở Trung Quốc, khai thác phát triển game. Theo
thông lệ, họ sẽ cử đội kinh doanh điện tử đi trước khảo sát, tổng bộ yêu cầu
chúng ta tiếp đãi cho
[4'> Thương vụ
“Tôi biết rồi, xin
hỏi hôm nay anh muốn ăn gì?”
“Cơm trắng với canh
sườn”.
An Tín đến nhà ăn nhân
viên lấy cơm, thấy bốn xung quanh đều có đồng nghiệp đang ngồi, duy chỉ có bàn
của Tiểu Thiện là trống trơn. Cô ngẫm lại, mới nhận ra Tiểu Thiện thực ra là
một cô bé ngoan, chưa khi nào làm phiền cô trong thời gian làm việc.
An Tín bước tới,
đặt khay cơm xuống: “Tiểu đều dạt cả ra vậy?” Dù cho Tiểu Thiện không được hòa
đồng cho lắm, song rất nhiều soái ca thanh tú vẫn thích trêu đùa cô.
Tiểu Thiện ngẩng đầu:
“Không biết nữa, em nói mấy câu xong bọn họ ra sức cười, rồi dạt hết ra”.
An Tín rưới nước sốt bắt
đầu ăn cơm, một đồng nghiệp ở phòng khai thác đến ngồi cạnh, buột miệng: “Lát
nữa có khách hàng ở Triều Châu đến đàm phán, An Tín giúp tôi tiếp đón trước
nhé, tôi làm xong layout[5'> rồi sẽ ra thay cô”.
[5'> Bản thiết kế
“Được”.
Anh quay sang nhìn Tiểu
Thiện mắt đang hấp háy, giọng điệu như nhận ra điều gì: “Tiểu Thiện, em không
hiếu kỳ đấy chứ?”
Tiểu Thiện mở miệng, nói:
“An men nu ti, ni ou nu ti”[6'>.
[6'> Bọn em nuy (khỏa
thân), nuy theo đôi.
Miếng cơm trong miệng anh
đồng nghiệp phun cả lên mặt An Tín, anh lau cho cô mà bờ vai vẫn run run. An
Tín cứng đờ cả người ngây ra hồi lâu, mới hiểu ra câu tiếng Anh của Tiểu Thiện:
I’m not, so not.
Cơm xong, An Tín đang
ngồi nhâm nhi cốc trà thanh lọc, thì điện thoại nội bộ từ sếp gọi đến: “Mau đến
phòng tiếp đón, Tiểu Thiện đang ở đó”.
Cô túm lại mớ tóc xoăn
phóng xuống tầng hai. Đến gần cửa ra vào mới nghe mấy câu, đã biết nguyên nhân
khiến giọng điệu Nguyễn Hoành gấp gáp đến thế.
Tiểu Thiện căn giờ chạy
đến phòng tiếp đón bàn công việc với đối tác Triều Châu, đối đáp như thật. Khách
hàng hỏi: “Are you serious?” – Cô có sợ không?
Tiểu Thiện đáp: “An men
nu ti”[7'>
[7'> I’m not
Khách hàng dường như nghe
hiểu ý cô, gật đầu: “I’m not, too”.
Tiểu Thiện trợn tròn mắt,
nghiêng đầu nhìn ông khách bụng phệ: “An men nu ti, three?”[8'>, và giơ ngón tay
ra, dè dặt hỏi: “Three?”
[8'> I’m not, three?
Khách hàng rất đỗi ngạc
nhiên: “What are you nervous for?”
Tiểu Thiện khẽ thở dài:
“Sao phải nói four, vậy tôi đành nu ti five vậy!”
Đã xảy ra hiểu lầm lớn
như thế rồi, An Tín ba chân bốn cẳng lao lên trước, lôi Tiểu Thiện dậy, ngồi
thế chỗ cô, cười khỏa lấp: “Xin chào ngài Giang, tôi là An Tín trợ lý hành
chính của Tam Khai, đây là thẻ nhân viên của tôi. Về giá cả ngài đưa ra lần
trước, chúng tôi đã xem xét rất kỹ rồi…”
Cơn phong ba lắng xuống,
ngón đòn “nu ti” của Tiểu Thiện kinh động đến cả công ty. Nguyễn Hoành gọi điện
về tổng bộ, đương sự cắn móng tay lặng im nhìn Nguyễn Hoành, rồi lặng lẽ lướt
sang ghế quây của An Tín, ngồi xuống đợi xe đến đón.
An Tín pha cho Tiểu
Thiện cốc sữa, nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao em lại ngày ngày bám theo chị?”
Tiểu Thiện cười dịu dàng:
“Em đang tạo cơ hội cho ông anh ngốc của em, nhân tiện làm cho chị vui”.
An Tín cũng bật cười, ánh
mắt hiền hòa.
A Mễ ở quầy dịch vụ
tầng một nhắn tin nói Dụ Hằng đích thân đến đón Tiểu Thiện.