
huệ.
“Anh giải quyết thế nào?” Vì sao anh ta lại giúp mình chứ?
“Vấn đề chi tiết, tôi không thể kiên nhẫn mà báo cáo với cô từng li từng tí
được, tóm lại, đây là thiết kế mới của tôi, cô yên tâm, tuy tôi không
cần biết đến sĩ diện của cô, nhưng tôi cũng phải giữ thể diện cho thành
quả thiết kế của mình chứ!”
Thẩm Xuân Hiểu bị chẹn họng, từng
lời Lư Hạo Tường nói như từng nhát dao, nghe chẳng xuôi tai chút nào, cô bực bội gắt lên: “Anh nói luôn với tôi là đã giải quyết rồi không được
sao, còn bắt tôi gọi lại cho anh, chuyến du lịch này của tôi anh tưởng
rẻ lắm à?”.
“Dù rẻ hay đắt thì đó chẳng phải đều là tiền của cô
sao?” Lư Hạo Tường thong thả nói, “Hơn nữa, tôi gọi điện thì không tốn
tiền chắc? Có thể tiết kiệm được vài đồng, tại sao tôi lại không làm
chứ?”.
“Đồ nhỏ mọn!” Nếu đã giải quyết rồi thì hà tất gì nhất
định phải nói với mình lúc này, anh ta chắc cố ý làm mình nóng ruột nóng gan, sau đó lại chế giễu mình đây mà.
“Tôi thấy, tôi giúp cô giải quyết công việc, cô nên nói với tôi những lời khác chứ không phải lời đánh giá ấy!”
“Anh muốn nghe gì?” Đã biết rõ rồi còn cố hỏi.
“Cô biết tôi muốn nghe gì mà!” Điệu bộ ung dung.
“Xin lỗi, tôi chẳng phải thầy bói nên không rõ lời anh thích nghe!” Biết sự
việc đã giải quyết xong, Thẩm Xuân Hiểu như được tiếp thêm sức mạnh, có
thêm khí thế, đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Lư Hạo Tường, anh nói anh làm thế cũng vì thành quả thiết kế của mình, muốn tôi cảm ơn ư, không
có chuyện đó đâu!”.
“Người tốt mà chẳng được báo đáp gì, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi. Giám đốc Thẩm quảng đại như thế mà ngay cả hai
từ ấy cũng không nói ra được!”
“Đúng thế, đúng thế, tôi nhỏ nhen còn anh rộng lượng, anh rộng lượng đến mức chấp cả người nhỏ nhen!”
Không còn chuyện gì lo lắng nữa, nên khả năng đấu khẩu của cô bỗng chốc
được nâng lên một tầng cao mới.
“Đa tạ thái hậu đã khen!”
“Xí, anh mới là thái hậu ấy, anh là Từ Hy thái hậu!”
“Cô nghe nhầm rồi, tôi nói là quá dày[1'> chứ không phải thái hậu. Tôi không nói cô là Từ Hy thái hậu, mà tôi nói da mặt cô quá dày!” Lư Hạo Tường
dùng giọng chế nhạo, giải thích từng từ một.
[1'>. Quá dày và thái hậu có phát âm giống nhau là tàihòu, và đều có âm hán việt là “thái hậu”.
“Lư Hạo Tường, anh đừng quá quắt như thế!” Thẩm Xuân Hiểu bừng bừng nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lư Hạo Tường không hề để tâm tới thái độ tức giận và uy hiếp của cô trong
điện thoại, vẫn trêu đùa: “Chẳng phải cô được yêu thích nhất sao? Chẳng
phải cô là người được cánh đàn ông tặng hoa nhiều nhất sao? Chẳng phải
cô muốn đi khiêu vũ sao? Ở đây tranh luận với tôi về vấn đề thái hậu,
chẳng phải sẽ lãng phí thời gian của cô à?”.
Thẩm Xuân Hiểu vốn
định tắt máy nhưng lại bị anh chiếm thế thượng phong, cô đảo mắt, cười
dịu dàng nói: “Anh nói rất đúng, tôi quên mất. Đằng kia có bao nhiêu anh chàng tuấn tú, sao tôi lại nhẫn nại ở đây để tức giận với cú điện thoại chẳng ra gì chứ? Ai không biết lại tưởng tôi mù màu!”.
“Haizzz, trong điện thoại mà cô còn khoác lác với tôi được, cô cứ khoác lác đi,
dù sao khoác lác cũng không đánh thuế!” Lư Hạo Tường ra vẻ thở dài, như
đang đối diện với một người không biết lượng sức mình vậy.
“Anh
ngoài việc quen đem bụng dạ tiểu nhân ra đo lòng quân tử thì thực sự
chẳng có sở trường nào nữa. Nhưng tôi hiểu, xấu xa không phải là lỗi của anh, mà do mẹ anh đã giáo dục anh không đến nơi đến chốn. Nếu chấp nhặt anh thì chẳng phải tôi cũng giống anh sao, như thế sự giáo dục suốt hai mươi tám năm qua của mẹ tôi sẽ chả được thỏa đáng. Xin lỗi, tôi không
có thời gian đùa cợt với anh nữa, anh đi đâu hóng mát thì đi đi, tôi đi
tận hưởng buổi tối lãng mạn đây!”
Lư Hạo Tường cười ha ha, không hề tức giận, lời nói ra như tên lửa với sức sát thương lớn: “Người như
cô, vừa không dịu dàng, vừa không thục nữ, vừa không đoan trang, tuổi đã cao tính tình còn xấu, thế mà những anh chàng ưu tú đó cũng để mắt tới
sao? Trừ phi họ mù màu, hoặc bị cận một nghìn tám trăm độ. Ha ha!”.
“Lư Hạo Tường, anh chết đi!”
Thẩm Xuân Hiểu quay lại đám đông, Triệu Yến Minh thấy sắc mặt bạn không tốt, ánh mắt bừng bừng tức giận, vội nói: “Cậu sao thế? Tức giận à? Hai
người lần nào nói chuyện cũng cãi nhau, thật chẳng ra sao. Nhanh lên,
mọi người đang khiêu vũ rồi, tớ vì đợi cậu nên đã từ chối mấy người rồi
đấy”.
Âm nhạc đã vang lên, trong sân mấy đôi nam nữ đang cuốn
theo điệu nhạc. Những người không khiêu vũ thì uống nước và cười nói với nhau, không khí vô cùng vui vẻ.
Thẩm Xuân Hiểu lặng lẽ ngồi xuống, rầu rĩ nói: “Cậu cứ khiêu vũ trước đi, tớ ngồi một lát!”.
“Sao thế? Người đó là bạn trai cũ của An Châu chứ có phải bạn trai cậu đâu, hai người cãi cọ gì vậy?”
“Nếu có bạn trai như thế tớ đã nhảy lầu ngay rồi.” Thẩm Xuân Hiểu hậm hực
nói: “Con người đó thật sự không thể thuyết phục nổi!”.
“Sao lại không có cách nào thuyết phục?” Triệu Yến Minh lại cười, trêu đùa:
“Xuân Hiểu, trong ấn tượng của tớ, cậu không phải người ăn chay, một cái miệng sao có thể chống lại máy bay ném bom mô hình nhỏ được. Thế nào?
Lại bị người t