
ng thể để nhưng năm tháng ấy
trôi đi uổng phí!
Tổng cộng có hai mươi mốt người, thời gian
giới thiệu là một tiếng. Dùng lời của Triệu Yến Minh để nói, những nam
nữ quá thừa hormone sẽ nhìn mọi thứ đều như nhau và cảm thấy sự ân cần
hay ghen tuông cũng giống nhau mà thôi.
Thẩm Xuân Hiểu lơ đãng,
cô cũng có chút cảm tình với Chương Phương Hựu, nên không nhìn để đánh
giá tất cả mọi người trong hội trường. Có thể cô ngồi ở đó khá yên tĩnh
và thoải mái, giống như đang ở nhà, chín người thì có tới năm người tặng hoa cho cô.
Cô trở thành người phụ nữ được yêu thích nhất,
Chương Phương Hựu tuy không phải là người đàn ông được mến mộ nhất nhưng anh rất vui, bởi Thẩm Xuân Hiểu khi lên giới thiệu xong về bản thân đã
tặng bông hồng trong tay cho anh.
Thẩm Xuân Hiểu nghĩ, hoa hồng
dù sao cũng phải tặng đi, tặng ai cũng như nhau cả thôi. Những người
khác cô không quen, chỉ quen mình Chương Phương Hựu, nếu không tặng cho
anh thì tặng ai đây? Nhưng Chương Phương Hựu lại không nghĩ thế, anh cho rằng hoa hồng là sự biểu thị ngầm, đặc biệt, khi anh tặng bông hồng của mình cho cô, cô tặng lại cho anh, nó giống như tín vật đính hôn mà nam
nữ thời cổ trao đổi cho nhau vậy.
Ngay tính vật cũng trao tặng
rồi, mối quan hệ của hai người sau này chắc chắn sẽ không có trở ngại
gì. Bởi thế anh vui mừng đến mức hai mắt như phát sáng, luôn hướng về
Thẩm Xuân Hiểu với trái tim đầy nhiệt huyết. Triệu Yến Minh vô tình nhìn thấy, chán ngán giễu cợt: “Xuân Hiểu, sao tớ cảm thấy cậu giống như mật hoa ấy, hai người nhìn nhau tình tứ như thế là cố ý chế nhạo tớ đúng
không?”.
Thẩm Xuân Hiểu vẫn chưa phát hiện ra, nghe Triệu Yến
Minh nói vậy mới nhìn sang, vừa hay bắt gặp ánh mắt thâm tình của Chương Phương Hựu, cô hơi cúi đầu và nhếch môi cười cười.
Triệu Yến Minh hích hích Xuân Hiểu, sốt sắng nói: “Xuân Hiểu, cậu đang nghĩ gì đấy?”.
Thẩm Xuân Hiểu đưa bông hồng lên mũi khẽ ngửi rồi ngẩng đầu nhìn Yến Minh,
nghiêm túc nói: “Tớ quyết định rồi, sẽ nghe lời cậu, tớ muốn có một mối
tình thật đẹp”. Cùng với lời nói, ánh mắt cô long lanh sự khao khát và
ngọt ngào.
Triệu Yến Minh đang nghĩ phải nói thế nào để thuyết
phục được Thẩm Xuân Hiểu, nghe vậy bèn thở phào, hít một hơi dài rồi xúc động nói: “Xuân Hiểu, cuối cùng tớ cũng có thể nhắm mắt mỉm cười nơi
chín suối rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng bất ngờ vì những lời nói không suy nghĩ của Triệu Yến Minh, nhưng cô cũng chẳng thể chìm đắm quá lâu trong sự ngọt ngào của mình, một cú điện thoại đã kéo cô thoát khỏi giấc mơ, về với hiện thực.
Cô lấy điện thoại ra xem, người gọi đến là Lư Hạo Tường, sắc mặt cô bỗng nhiên trầm xuống.
Triệu Yến Minh thấy có gì đó không ổn liền cúi gần xuống xem rồi cười nói:
“Ồ, bạn trai cũ của An Châu, đúng lúc này lại gọi cho cậu, thật khéo
chọn thời điểm đấy!”.
Thẩm Xuân Hiểu hứ một tiếng rồi tắt máy.
Cô và anh chẳng có quan hệ gì. Ở công ty nói chuyện công việc do không
còn cách nào khác, lúc tan ca, ngay cả bóng dáng của anh, cô cũng chẳng
muốn nhìn, huống hồ bây giờ cô đang nghỉ phép!
Triệu Yến Minh cười nói: “Chẳng phải cũng là một anh chàng đẹp trai sao? Cậu phản ứng hơi thái quá rồi!”.
“Cậu đừng đứng đấy mà chọc vào nỗi đau của người khác nữa, đến khi cậu gặp
con người này, cậu sẽ biết ngay thôi!” Thẩm Xuân Hiểu tức tối.
Lời còn chưa dứt, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là Lưu Hạo Tường. Thẩm Xuân Hiểu phát hỏa, bèn đứng lên định đi sang bên nghe điện. Triệu Yến Minh
vội nói: “Xuân Hiểu, giờ cậu còn nghe điện thoại gì nữa, sắp tới giờ
khiêu vũ rồi!”.
Trương Hướng Dương đã sai trợ lý bố trí dàn âm
thanh, mọi người cùng bắt tay làm, đều là thanh niên nên không khí làm
việc vô cùng vui vẻ. Tiếng nhạc đã vang lên nhưng vẫn đang phải chạy
thử, lát nữa mới là tiết mục quan trọng của hoạt động tối nay.
Thẩm Xuân Hiểu quay lại nói: “Sẽ không lâu đâu!”.
Bước sang một bên nhận điện thoại, Thẩm Xuân Hiểu nói bằng ngữ khí cảnh cáo: “Lư Hạo Tường, việc nghỉ phép của giám đốc bộ phận Thị trường, tôi tin
là anh biết rồi chứ? Mà cho dù tôi không nghỉ phép thì bây giờ cũng
chẳng phải thời gian làm việc, anh có chút đạo đức đi, đừng chiếm dụng
thời gian ngoài giờ làm việc của tôi như thế?”.
Lư Hạo Tường
trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được thôi, lúc nào tới giờ làm việc, tôi sẽ
gọi lại cho cô… Nếu như chuyện về quầy hàng phục trang ở Hoa Vũ có thể
kéo dài lâu như thế!”
“Này, anh nói rõ xem, quầy hàng chuyên dụng làm sao… Này… này… đồ khốn!” Nói tắt là tắt ngay, loại người gì thế không biết? Khi bạn cần một cái ôm, tình yêu sẽ âm thầm xuất hiện, có lẽ ở một ngã
rẽ nào đó trong cuộc đời, luôn tồn tại một người mang đến cho bạn lời
ước hẹn ngầm giống như nụ cười!
Nụ cười ngày mai – Lương Tịnh Như
Cầm di động, Thẩm Xuân Hiểu gần như chẳng thở nổi, thiếu chút nữa thì bị
nội thương. Lư Hạo Tường vừa nói gì? Quầy chuyên dụng Hoa Vũ? Quầy
chuyên dụng xảy ra vấn đề gì sao? Có thể xảy ra vấn đề gì được chứ? Ký
hợp đồng hai năm, Hoa Vũ không thể phá hợp đồng được. Là cô đã sao nhãng chi tiết nào đó, hay xảy ra việc đột xuất?
Tên đáng g