
đừng tự tình với
tôi như thế nữa, tôi biết ở Canada chị sống rất tốt, biết Daniel đối xử
với chị rất tốt, biết tâm trạng của chị lúc này cũng rất tốt, biết con
mèo, con chó, con muỗi, con ruồi, con gián nhà chị đều khỏe mạnh cả! Xin chị nghĩ đến hôm tôi ra tận sân bay tiễn chị mà tha cho tôi đi ngủ… Hay là chị gọi cho Triệu Yến Minh để buôn chuyện đi, cậu ấy là một con mèo
đi đêm đấy. Hơn nữa, hồi chị đi, cậu ấy đang du học ở nước ngoài, ngay
cả gặp mặt lần cuối cũng không, nếu nhận được điện thoại của chị chắc
chắn cậu ấy sẽ vui mừng đếm mức quên cả họ của mình là gì đấy… Chị hãy
mang tai họa đến cho cậu ấy đi, trái tim mong manh đáng thương của tớ
không thể chịu đựng nổi sự tàn phá của cậu đâu”.
Đừng trách
Thẩm Xuân Hiểu tại sao lại đưa Triệu Yến Minh ra làm ma thế mạng, Triệu
Yến Minh có câu cửa miệng thế này: Bạn bè chính là thứ để mang ra bán
rẻ. Bây giờ chính là lúc cô ấy gặp báo ứng.
An Châu quả
nhiên cười nói: “Xem bộ dạng dở sống dở chết của cậu kìa, tớ tha cho
cậu. Cậu mau ôm cái đầu của cậu ngủ đi, ngày mai nhớ nhận email nhé, tớ
gửi về cho cậu mấy tấm ảnh đấy!”
“Ừm, biết rồi!”
Hôn sau đi làm, Thẩm Xuân Hiểu đến muộn đúng nửa tiếng, trước đây chưa bao
giờ xảy ra chuyện này, bởi thế vừa bước vào đại sảnh, thấy nhân viên lễ
tân mỉm cười chào, cô cứ ngỡ như có gai đâm sau lưng, bỗng dưng cảm thấy chột dạ. Xem ra làm công dân thành thị lương thiện quen rồi, tình cờ
phạm một lỗi nhỏ thì đầu tiên lại cảm thấy có lỗi với chính đạo đức của
mình.
Đến muộn nửa tiếng có cái lợi là trên đường đi chẳng
gặp người nào, càng không gặp Lư Hạo Tường. Thẩm Xuân Hiểu bước nhanh về phòng làm việc của mình, ngay cả An Ni đang gọi ở phía sau, cô cũng
không nghe thấy.
Lúc đóng cửa phòng lại, Thẩm Xuân Hiểu thở
phào một tiếng, giờ mới biết mình thở phào quá sớm vì phòng làm việc này không phải là vùng trời của riêng cô, các vị trí của nhân viên cấp dưới đã có người ngồi cả, còn anh thì đang mỉm cười nhìn cô, hoàn toàn ra
dáng một chủ nhân.
Thẩm Xuân Hiểu bất mãn nói: “Thôi xin,
đây không phải lần đầu tiên anh đi nhầm cửa!”. Cô muốn nói sâu cay hơn
một chút, nhưng nghĩ mình đến muộn nên lời nói không đủ trọng lượng, hơn nữa di chứng sau khi ăn đồ của người khác tối qua vẫn còn, bởi thế cô
chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
Lư Hạo Tường không để tâm
đến câu nói kia, chỉ đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Nếu bây giờ cô
rỗi thì chúng ta sẽ dành ra nửa tiếng để xem xét bốn bản vẽ còn lại, sau khi cân nhắc bản vẽ xong, bên tôi sẽ bắt tay vào làm sản phẩm đầu tiên. Cô thấy thế nào?”.
Anh ta lại không chế giễu, cũng chẳng đề cập gì đến chuyện mình đi muộn, Thẩm Xuân Hiểu cứ ngỡ vừa nghe nhầm.
Nhưng nghĩ thấy cũng đúng, mấy ngày nữa là tới hội chợ triển lãm rồi,
loạt sản phẩm đầu tiên còn chưa có, ngay cả bản vẽ vẫn đang phải bàn
bạc, thời gian thực sự rất gấp rút. Có nhà thiết kế nào không mong muốn
thiết kế của mình có được cơ hội quảng bá tốt đâu chứ? Tranh cãi về việc riêng như thế hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Muốn đưa
sản phẩm vào quầy chuyên dụng của Hoa Vũ, Thẩm Xuân Hiểu phải nhờ vào
thiết kế của anh, còn thiết kế của anh muốn được quảng bá rộng rãi, cũng phải dựa vào cách thức kinh doanh của cô.
Đối với hai người mà nói, thời gian đều không còn nhiều nữa.
Thẩm Xuân Hiểu vừa nghĩ đến công việc bèn lập tức quên ngay tất cả chuyện
tối qua, vội nói: “Được, bây giờ chúng ta đi xem bản vẽ”.
Vẫn là phòng họp nhỏ, vẫn là hai người, máy chiếu đã bật, laptop cũng đang khởi động.
Lư Hạo Tường nói: “Những bản vẽ hôm qua bàn bạc xong, tôi đã cho người đi
cắt mẫu rồi, tôi nghĩ, không được bỏ lỡ hội chợ triển lãm lần này”.
Thẩm Xuân Hiểu gật gật đầu, nói: “Bàn bạc xong, tôi sẽ đi tìm Phó tổng giám
đốc Giả để xem tình hình bên hội chợ triển lãm như thế nào!”.
Lư Hạo Tường ngẩng đầu lên, thấy cô đang mải mê nhìn bản vẽ trong máy
tính, dừng lại một chút, anh nói: “Bên Long Khánh cũng đang quan tâm đến quầy chuyên dụng Hoa Vũ, hơn nữa, tôi nghe nói hình như mọi việc tiến
triển rất tốt”.
Thẩm Xuân Hiểu biết câu nói này của anh muốn nhắc nhở điều gì, không phải anh nghe nói, mà là sớm đã biết, nếu
không, hôm đó ở câu lạc bộ Đảo Xanh anh đã không gọi điện thông báo cho
cô biết. Tuy lúc đó cụt hứng ra về, nhưng sau việc ấy, cô không phải
không nghĩ đến những lợi ích của thông tin anh cung cấp. Cô nghĩ ngợi
giây lát rồi nói một cách khách quan: “Ông chủ của Long Khánh lần này
rất chịu đầu tư, vị quản lý Thị trường của họ là người từ vùng Panama
về, nhận chức mới được nửa năm nhưng rất có năng lực. Sản phẩm của Long
Khánh đều được mở rộng nhờ tài kinh doanh của anh ta, độ nổi tiếng cũng
chẳng kém gì sản phẩm của công ty ta. Chúng ta nhắm vào hội chợ triển
lãm thì họ cũng không phải không nghĩ đến, giờ chỉ có thể xem bên nào
tiến triển nhanh hơn thôi”.
Máy tính hoạt động, Lư Hạo Tường chiếu những bản vẽ lên tường.
Chỉ có hai người nên thực sự chẳng cần dùng đến máy chiếu, song màn hình
máy tính không to như thế, nếu chỉ nhìn trong máy thì ắt phải đầu chạm
đầu, như thế quá thâ