
thì cũng chẳng hơn gì người dưng, tôi căn bản không muốn nhúng
tay vào công việc nội bộ của bộ phận Thị trường các cô, lộ trình và kế
hoạch của cô hoàn toàn không cần thiết phải báo cáo với tôi!”.
Báo cáo, ai báo cáo với anh chứ, lại còn đề cao bản thân nữa. Cô đã chịu
cúi mình như thế rồi, có cần phải nói trắng ra nữa không? Thẩm Xuân Hiểu biết dù mình có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có kế sách nào khả thi, bởi thế đành tiếp tục kiềm chế cơn bực bội, nói: “Tôi không
phải là hội viên nên không thể vào được!”.
“Ồ, hóa ra là như
thế!” Lư Hạo Tường chuyển đề tài, chậm rãi nói: “Cô định đứng ở ngoài đó đợi sao? Ừm, cách này cũng không tồi, chắc là khó khăn lắm Giám đốc
Thẩm mới nghĩ ra. Cô gọi điện là muốn cung cấp thông tin cho tôi à? Giám đốc Thẩm, hình như tôi không có nghĩa vụ ấy nhỉ?”.
Đã biết rõ
rồi còn cố ý hỏi, Thẩm Xuân Hiểu thực sự muốn rời khỏi đó, nhưng nghĩ
đến quầy chuyên dụng ở Hoa Vũ, nghĩ đến tình hình hiện tại của bộ phận
Thị trường, nghĩ đến sự bất đồng với bộ phận Thiết kế, thấy thà hạ mình
bây giờ còn hơn sau này lúc nào cũng phải cúi đầu khuất phục, thế là cô
nhẫn nhục nói: “Giám đốc Lư, có thể phiền anh đưa tôi vào đó không?”.
“Haizzz, cô đang khẩn cầu tôi sao?” Tiếng cười của Lư Hạo Tường lộ rõ vẻ dương
dương tự đắc, khiến Thẩm Xuân Hiểu chỉ muốn đi luôn vào đường truyền
điện thoại để bóp chết người ở đầu dây bên kia. Cười mấy tiếng, rồi anh
mới nói: “Nhưng tôi cũng không phải là hội viên!”.
Thẩm Xuân
Hiểu đã kiềm chế lắm rồi, có thể nhịn được gì thì đã nhịn, nhưng con
giun xéo lắm cũng quằn, cô nghiến răng nghiến lợi nói trong tức giận:
“Lư Hạo Tường, anh là đồ khốn!”.
Đối phương không đáp trả, cô thẳng tay tắt điện thoại.
Vô duyên vô cớ chịu đựng sỉ nhục, hơn nữa còn tự dẫn thân đến cho người ta sỉ nhục chứ, Thẩm Xuân Hiểu trong lòng vô cùng phiền muộn, nhưng phiền
muộn rồi cũng thế, sự việc chưa được giải quyết và cô vẫn không thể vào
được câu lạc bộ.
Nghĩ ngợi giây lát, cô liền gọi điện cho Triệu Yến Minh.
Điện thoại vừa kết nối thì tiếng ăn uống linh đình ở đầu dây bên kia đã vọng thẳng vào tai, vô cùng ồn ào, xem ra cô ấy đang nâng chén thù chén tạc
rồi. Thẩm Xuân Hiểu không thèm quan tâm, đi luôn vào vấn đề chính: “Yến
Minh, cậu có cách nào giúp tớ vào được câu lạc bộ Đảo Xanh không?”.
“Vào đó làm gì?” Triệu Yến Minh nói: “Tớ cũng có phải hội viên ở đấy đâu, cậu biết mà”.
“Đương nhiên là tớ biết, nhưng vấn đề này chẳng lẽ không thể nhờ vào mối quan
hệ của một tổng biên tập như cậu sao?” Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Xin cậu hãy giúp tớ, tớ đang đứng ở ngoài cổng câu lạc bộ đây!”.
“Giờ
tớ không thể đi khỏi đây được.” Tiếng ồn ào nhỏ đi một chút, xem ra
Triệu Yến Minh đã đi đến một góc để nghe điện thoại, cô khó xử nói: “Tớ
cũng chẳng thể cứ gặp ai là hỏi xem người đó có phải là hội viên câu lạc bộ Đảo Xanh không được!”.
Thẩm Xuân Hiểu nghĩ, cô ấy nói cũng
đúng. Nghe thấy ở đầu dây bên kia có người gọi Triệu Yến Minh, Thẩm Xuân Hiểu liền hướng ánh nhìn về phía cổng câu lạc bộ, trong lòng có chút
thất vọng nhưng ngoài miệng vẫn nói thoải mái: “Thôi vậy, cậu bận gì thì cứ làm đi, tớ sẽ tự nghĩ cách”.
Tắt điện thoại, cô lại gọi cho
mấy người bạn, không phải họ bận, chỉ là họ không phải hội viên. Cô thất vọng thở dài một tiếng, thế nào gọi là lỡ mất cơ hội chứ? Có lẽ cũng
giống như tình hình hiện tại của cô.
Đã không vào được, lại phải phí sức ở đây, Thẩm Xuân Hiểu vô cùng thất vọng, cái quy định khỉ gì
chứ, không phải hội viên thì không được vào, thật là kỳ quái. Cô bực bội nghĩ rồi chán nản, quyết định rời khỏi đó, coi như chưa từng nghe gì
đến tin tức này, không để ý thì cũng chẳng buồn lòng.
Đã quay
người đi rồi nhưng lòng vẫn không cam chịu, Thẩm Xuân Hiểu quay đầu nhìn lại một lần nữa, trên gương mặt và trong ánh mắt đều là nét hậm hực.
Đúng lúc ấy, một anh chàng mặc đồ vest từ trong đó đi ra rồi bước thẳng
đến chỗ Thẩm Xuân Hiểu, hỏi: “Xin hỏi, cô là cô Thẩm phải không?”.
Thẩm Xuân Hiểu dừng bước, trả lời: “Tôi đây!”.
Người đó mỉm cười nói: “Cô Thẩm, tôi là quản đốc của khu tennis trong câu lạc bộ Đảo Xanh, bạn cô đang đánh tennis trong đó, anh ấy bảo tôi ra dẫn
lối cho cô!”.
“Bạn tôi? Là ai thế?”
Vị quản đốc nọ tiếp tục mỉm cười nói: “Cô Thẩm vào là sẽ biết ngay thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ, anh ta nói thế là có ý gì chứ, cô có thể vào được
câu lạc bộ Đảo Xanh ư? Cho dù người đó là bạn bè thế nào, cho dù người
đó có là ai, nếu vào được trong câu lạc bộ chẳng phải có thể gặp được
Tổng giám đốc Vương và công việc sẽ tiến triển thêm một bước theo chiều
hướng tốt đẹp sao? Suy nghĩ một hồi, vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi một
trăm tám mươi độ, tươi cười nói: “Thế phiền anh quá!”.
Quản đốc mỉm cười thân thiện. “Cô Thẩm khách khí quá, mời cô!”
Có vị quản đốc này dẫn đường, nhân viên bảo vệ đương nhiên không ngăn cản
nữa, Thẩm Xuân Hiểu có thể vào trong thuận lợi. Quản đốc dẫn cô đi qua
các hành lang, sau đó chỉ về phía trước, mỉm cười nói: “Cô Thẩm, phía
trước chính là tòa nhà chơi tennis, bạn cô đang ở đó!”.
Th