
hì tha thứ cho cô một lần.
Nhưng, cô cũng đã không biết phải trái mà chửi rủa tôi một trận, cho dù
tôi không tính toán thì chẳng phải cô cũng nên có lời xin lỗi hay sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu cắn môi nhìn anh, vì tức giận mà hai má cũng ửng đỏ, vì đuối
lý mà hơi thở cũng khó khăn, một khuôn mặt xinh đẹp mà đầy sinh động.
Chỉ có hai từ “Xin lỗi” nếu đối diện với người khác, cô có thể dễ dàng
nói ra, nhưng đứng trước Lư Hạo Tường, miệng lưỡi bỗng chốc cứng đờ.
Huống hồ, lời xin lỗi cần phải tự nguyện nói ra, còn đứng trước yêu cầu
mà anh cho rằng rất đỗi tự nhiên nhưng trên thực tế lại tính toán hơn
thiệt ấy, cô sao có thể nghẹn ngào nói ra được chứ?
Bị nhìn chằm chằm, Lư Hạo Tường tỏ vẻ chẳng hề để tâm, anh khẽ nheo mắt, ra điều vô
cùng rộng lượng: “Thôi vậy, phụ nữ luôn không hiểu lý lẽ mà, cho dù đuối lý cũng sẽ không thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của bản thân, nam nhi
không chấp phụ nữ, tôi hà tất phải lãng phí thời gian chứ. Cô Thẩm, bây
giờ tôi có thể đi được chưa?”.
“Anh cút đi! Tốt nhất hãy biến
khỏi mắt tôi!” Thẩm Xuân Hiểu trong lòng vô cùng ấm ức, trong một buổi
tối, nhận được cuộc gọi của anh ta mà cô vội đi từ phía đông sang phía
tây thành phố, người muốn gặp thì chẳng gặp được, còn phải nghe anh ta
sỉ nhục, nhạo báng, bây giờ, người ta huơ tay bước đi mà không mang theo một gợn mây, lại còn muốn dùng ba tấc lưỡi để làm cô chịu tủi khổ thêm
lần nữa. Thẩm Xuân Hiểu quay người rời bước, có lẽ Tổng giám đốc Vương
không còn ở sân chơi bowling nữa, cô thử đi đến các sân chơi khác xem
sao.
Dường như đoán được ý cô, Lư Hạo Tường như cười như không,
nói: “Đứng trên danh nghĩa đồng nghiệp, tôi muốn thông báo với cô một
tiếng, hai mươi phút trước Vương Chấn Duy đã cùng quản lý Thị trường của Long Khánh đi ra ngoài rồi”. Anh lim dim mắt, mang theo tia nhìn sắc
sảo, lời nói nham hiểm. “Nhưng, anh chàng chí tiện vô song của cô vẫn
còn ở đây, nếu không muốn làm tề thiên đại thừa thì có thể nắm chắc lấy
cọng rơm cứu mạng ấy!”
Ngọn lửa tức giận trong Thẩm Xuân Hiểu
bừng bừng lên tận đỉnh đầu, bèn quay phắt lại nhìn anh chằm chằm. “Lư
Hạo Tường, anh là người đàn ông tồi tệ nhất, hẹp hòi nhất, lắm điều nhất và mất phong độ nhất mà tôi từng gặp. Tôi thấy thật hổ thẹn vì là đồng
nghiệp của anh!”
“Như nhau cả thôi!” Lư Hạo Tường cười ha ha,
nói: “Thế thì từ đây cứ để cho chim chó nghe tiếng nhau, cho dù có chết
già cũng không bao giờ qua lại nữa nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu bị chọc cho tức giận vô cùng nhưng cũng không thèm nổi cáu nữa, gặp phải loại
cực phẩm như thế này, thật sự cô không còn lời nào để nói. Vương Chấn
Duy đã rời khỏi đây, vậy thì cô cũng chẳng muốn ở lại nơi này thêm giây
phút nào nữa, phải mau chóng về nhà đánh một giấc thôi.
Lư Hạo Tường vốn đã định rời đi, thấy cô cũng đang có ý muốn về nên anh cũng chậm bước đi cùng cô.
Bởi thế, ở câu lạc bộ xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, một cô gái nộ khí
ngút trời đạp cửa xông ra, bước theo sau là anh chàng với nụ cười nơi
khóe môi, bộ dạng thong thả.
Những người không biết thì chỉ cho rằng đó là đôi tình nhân đang giận hờn nhau nên đều mỉm cười thông cảm.
Không gặp được Vương Chấn Duy, Thẩm Xuân Hiểu trong lòng chẳng thoải mái chút nào, lại còn cả nụ cười chế nhạo của Lư Hạo Tường khiến nỗi thất vọng
và sự phẫn nộ cùng đan xen, đôi giày cao gót của cô bước trên nền nhà
phát ra những tiếng lộp cộp.
Ra khỏi câu lạc bộ, bị gió đêm ùa
tới, sự tức giận của cô cũng theo đó mà tiêu tan hết. Đúng lúc ấy, một
chiếc xe Mazda màu tro bạc từ bãi xe đi đến, dừng trước mặt cô và hạ cửa kính xuống. Cô nhìn thấy ngay nụ cười lịch thiệp của Từ Trị Kiến: “Cô
Thẩm, cô đi đâu? Để tôi đưa cô đi!”.
Vừa rồi lúc ở đại sảnh, cô
không nhìn thấy anh ra đi ra, xem ra anh ta sớm đã rời khỏi câu lạc bộ
và cố ý đợi cô ở ngoài cửa. Bởi bất ngờ, nên gương mặt vốn tức giận của
cô trong chốc lát không thể thay đổi ngay được, bèn nở nụ cười rất gượng gạo. “Anh Từ, là anh!”
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Lư Hạo
Tường vẫn đứng ở ngoài cổng, rõ ràng anh ta cũng nhìn thấy Từ Trị Kiến,
trên gương mặt lộ rõ ý nhạo báng sâu cay. Thẩm Xuân Hiểu chau mày, nụ
cười cứng đờ, thầm nghĩ tên khốn đó nhất định là đang thầm cười nhạo
điều gì đó.
“Lên xe đi, nơi này khó gọi taxi lắm!” Từ Trị Kiến vội vã nói rồi xuống xe mở cửa cho cô.
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười: “Cảm ơn”, sau đó lên xe, quyết định bỏ lại ánh nhìn đáng ghét của Lư Hạo Tường phía sau. Từ Trị Kiến đã có lòng tốt như
vậy, cô cũng không thể mất lịch sự được, chẳng phải sao?
Cô thắt xong dây an toàn, Từ Trị Kiến nói: “Cô Thẩm về đâu?”.
Thẩm Xuân Hiểu đọc địa chỉ rồi cười nói: “Một tiếng cô Thẩm của anh, tôi
nghe mà thấy xa lạ, chúng ta gọi nhau bằng tên nhé, anh cứ gọi tôi là
Xuân Hiểu!”.
Từ Trị Kiến cũng không khách sáo, mỉm cười, vừa bật động cơ vừa nói: “Xuân Hiểu, không ngờ lại có thể gặp cô ở câu lạc bộ”.
“Hôm nay thật sự làm phiền anh quá! Nếu không có anh giúp thì tôi không thể vào được câu lạc bộ!”
Từ Trị Kiến nghiêng đầu nhìn cô không hiểu, nói: “Tôi giúp đỡ? Xuân Hiểu,
chẳng phải cô đã và