
ỗi
nhớ, viết ra bao điều thị phi nhưng dù có thêm bao nhiêu mực thì cũng
mãi là không đủ.
Nở rộ – Du Tư Viễn
Mấy ngày sau
đó, không biết Triệu Yến Minh đã dùng cách nào mà khiến bố mẹ cô tạm
thời yên tâm như thế. Thẩm Xuân Hiểu cũng không bị cô bắt đi xem mặt
thay nữa, cuộc sống cuối cùng cũng trở về quỹ đạo bình thường.
Thẩm Xuân Hiểu và Lư Hạo Tường vẫn thường xuyên chạm mặt. Thời gian này,
Tổng giám đốc Trần Hoa Sinh có chỉ thị, mọi sản phẩm của công ty quý sau thế nào cũng phải chuyển vào trung tâm thương mại Hoa Vũ, phải giành
được một gian hàng trong đó. Trung tâm thương mại này có chi nhánh trên
toàn quốc, nếu đạt được mục đích hợp tác thì có thể phát triển với các
chi nhánh của Hoa Vũ trên toàn quốc. Trước mắt, rất nhiều công ty có chủ ý này.
Bởi vậy, họ phải nhanh chóng, nếu muốn thiết lập một chỗ đứng trong thị trường lớn mà chỉ dựa vào bộ phận Thị trường thôi thì
chưa đủ. Tổng giám đốc ra chỉ thị cho bộ phận Thị trường và Thiết kế
cùng hợp sức. Trong một tháng, bộ phận Thiết kế phải thiết kế được mẫu
mới, đưa ra nhãn hiệu mới và dùng nhãn hiệu này để trực tiếp gia nhập
thị trường. Ông còn chỉ định, việc này do Giám đốc bộ phận Thiết kế Lư
Hạo Tường và Giám đốc bộ phận Thị trường Thẩm Xuân Hiểu đích thân phụ
trách. Hai bộ phận cần xem đó như mục tiêu chiến lược phải hoàn thành,
chỉ được thành công chứ không được phép thất bại.
Điều ấy có
nghĩa là, Thẩm Xuân Hiểu và Lư Hạo Tường phải thường xuyên tiếp xúc với
nhau. Hai người phải cùng trao đổi ý tưởng cũng như phong cách cho thiết kế mới và dự báo thị trường, sau đó đi đến thống nhất ý kiến, cùng giúp cho mẫu trang phục mới bén rễ, phát triển rộng rãi, có mặt ở khắp các
quầy kinh doanh trên thị trường.
Thẩm Xuân Hiểu dù có thầm chửi
rủa Lư Hạo Tường nhiều thế nào chăng nữa thì cũng không thể không thừa
nhận năng lực thiết kế của anh. Nếu năng lực thiết kế ấy cộng thêm sự
mẫn cảm với thị trường và những mánh khóe kinh doanh của cô, thì việc
xâm nhập vào thị trường Hoa Vũ chẳng phải là không có hy vọng. Từ khía
cạnh này có thể thấy, tổng giám đốc vẫn là người có con mắt tinh tường.
Nhưng cô thật sự không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lư Hạo Tường và xem ra anh cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều với cô. Trong tình hình khó chịu như
vậy, không gây ra những hậu quả phản tác dụng đã là tốt lắm rồi.
Dưới sự quản lý của Giả Lạc Sơn, các nhân viên trong bộ phận Thị trường và
Thiết kế chiều nay sẽ có một cuộc họp nhỏ để một lần nữa nhấn mạnh về
trách nhiệm của việc thiết kế sản phẩm mới lần này.
Thực ra, nếu không nhấn mạnh thì trách nhiệm gánh vác việc này cũng đổ lên đầu hai
vị giám đốc hai bộ phận. Điều quan trọng không phải là trách nhiệm thuộc về ai, mà là vấn đề thiết kế mới có thể chiếm được chỗ đứng trên thị
trường hay không. Nhưng Giả Lạc Sơn cho rằng, đó là việc Lư Hạo Tường và Thẩm Xuân Hiểu phải bàn bạc, nhiệm vụ của ông ta chỉ là phân công công
việc.
Lư Hạo Tường nói: “Tôi sẽ toàn quyền phụ trách, thiết kế
một mẫu mới có thể thu hút được tất cả nam nữ thành thị, nhưng thiết kế
tốt phải có phương pháp kinh doanh tốt thì mới có thể mở rộng quy mô.
Nếu không, rượu dù tốt đến mấy thì vẫn sợ con ngõ sâu. Hoa Vũ luôn có
yêu cầu rất khắt khe với việc thiết lập quầy chuyên doanh, đương nhiên,
họ có quyền khắt khe như thế. Tôi tin vào thực lực của mình, chỉ có điều không biết bộ phận Thị trường có thực lực như thế không thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu nở nụ cười xinh đẹp, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ cần sản phẩm của bộ
phận Thiết kế thật sự được như Giám đốc Lư nói là có thể thu hút được
mọi nam nữ đô thị, tôi có thể đưa sản phẩm ấy tiến sâu vào quầy chuyên
doanh của Hoa Vũ. Nếu sản phẩm thiết kế ra chỉ là sự thổi phồng, khoác
lác thì hãy thứ lỗi vì tôi không thể biến thứ mục nát trở nên thần kỳ
được!”.
Giả Lạc Sơn nhìn họ đấu khẩu, cười ha ha nói: “Nếu hai
vị đã có lòng tin như thế thì tôi yên tâm rồi. Sản phẩm thiết kế và thị
trường tiêu thụ đều là những vấn đề then chốt, Tổng giám đốc Trần cũng
rất coi trọng đề án này. Hy vọng hai vị cố gắng hợp tác để có thể đánh
một trận thật thành công!”.
Ánh mắt Lư Hạo Tường và Thẩm Xuân
Hiểu vô tình chạm nhau, ngay lập tức trong không khí như có cảnh tàn sát khốc liệt mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Thẩm Xuân Hiểu đưa ánh mắt đi chỗ khác, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Được thôi, Phó tổng giám đốc Giả!”.
Lư Hạo Tường cũng chẳng thua kém, nói: “Ông cứ yên tâm, Phó tổng giám đốc Giả!”.
Chính sách thách đấu đã lập, tình trạng quân lệnh cũng được đưa ra.
Giả Lạc Sơn rất hài lòng, đây là điều mà ông thấy vui tai vui mắt nhất. Cho dù Lư Hạo Tường và Thẩm Xuân Hiểu có bao nhiêu ân oán riêng tư, căm thù sâu sắc đến mức không đội trời chung thế nào chăng nữa thì ta đây, chỉ
cần một hai câu nói nhẹ nhàng, không cần tốn chút sức lực nào cũng có
thể khiến hai người họ hết lòng làm theo và chấm dứt khiêu khích đối
phương.
Đây chính là cái gọi là trình độ quản lý.
Giả
Lạc Sơn ung dung tự đắc nói: “Hai người tiếp tục bàn bạc các chi tiết cụ thể đi, tôi sẽ không làm ảnh h