
n
khiêu vũ.
Triệu Yến Minh ngẩng mặt tươi cười nói: “Cảm giác thế nào?”.
Thấy Triệu Yến Minh có ý xấu, Thẩm Xuân Hiểu vừa bực vừa buồn cười, nhìn bạn một cái rồi nói: “Ở trong đám nam nữ dư thừa hormone này, vừa phải chịu đựng ánh mắt ngưỡng mộ cùng những cái lườm trắng trợn, vừa phải chịu
đựng sự nhiệt tình và cả sự ghen tuông của bao người thì cậu sẽ cảm thấy thế nào?”.
“Cậu đừng nói cay nghiệt thế chứ?” Triệu Yến Minh
cười nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ai bảo cậu ra vẻ nho nhã,
giống thục nữ làm gì cơ chứ?”.
“Thế còn cậu? Tình hình thế nào?
Trương Hướng Dương cũng là anh chàng xuất sắc, nếu cậu dự định đêm nay
động phòng hoa chúc thì tớ sẽ tự lái xe về!” Thẩm Xuân Hiểu nheo mắt
nhìn Triệu Yến Minh, nhẹ nhàng giễu cợt.
“Hôm nay là ngày xui
của tớ hay sao ý? Gặp anh chàng chua ngoa Lư Hạo Tường, còn cả cô bạn
sắc sảo như cậu nữa, có phải những lời nói đanh thép của hai người đều
hướng đến tớ không vậy? Hai người cứ châm biếm nhau, nhưng tớ không phải là con cá trong ao, sao lại bị liên lụy chứ?”.
“Haizzz, đừng có gộp tớ với anh ta vào với nhau, chúng tớ cùng đẳng cấp sao?” Thẩm Xuân
Hiểu vẻ mặt coi khinh, thẳng thừng ngắt lời.
Triệu Yến Minh phì cười, nói: “Được, được, được, coi như tớ chưa nói gì. Giờ tớ muốn đi khỏi đây, cậu có đi không?”.
“Đương nhiên rồi, lẽ nào lại đợi người ta mời ăn đêm?” Thẩm Xuân Hiểu liếc nhìn.
Hai người đến chào Trương Hướng Dương rồi rời khỏi Hiệp hội Thước kiều,
nhưng thời gian vẫn còn quá sớm, là những cô gái nơi đô thị, nếu còn sớm như vậy mà đã về ngủ thì quả là lãng phí cuộc đời. Hai người nhìn nhau, Thẩm Xuân Hiểu nói: “Đi uống ly rượu chứ!”.
Triệu Yến Minh tươi cười, lúc này cần hơn hết là một nơi chỉ có cô và Thẩm Xuân Hiểu, để cô giải tỏa trí tò mò của mình, Xuân Hiểu đã chủ động đề xuất, cô cũng
đồng ý ngay.
Hai người vào một quán rượu có vẻ rất cao cấp ở ven đường, vừa đặt mình trong sự náo nhiệt của những ánh đèn lung linh sắc
màu, tế bào tò mò của Triệu Yến Minh bỗng chốc được kích thích, đôi mắt
lấm la lấm lét, đôi mi dài chớp chớp như cánh bướm, nói thậm thụt:
“Chẳng lẽ phải nên khai thật ra rồi sao?”.
“Khai gì chứ?” Thẩm
Xuân Hiểu nâng ly rượu lên, chiếc ly đế cao trong suốt, thứ chất lỏng
màu tím nhạt trong đó càng trở nên kiều diễm dưới sự khúc xạ của ánh
đèn.
“Quan hệ của cậu với tay Lư Hạo Tường đó!”.
“Chúng tớ là đồng nghiệp!” Thẩm Xuân Hiểu chau mày.
“Đơn giản thế thôi sao? Xem chừng không giống quan hệ đồng nghiệp lắm nhỉ?
Tớ chưa bao giờ thấy cậu vì một người dưng mà ngay cả vẻ ngụy trang thục nữ xuất sắc đến thế cũng bị lột bỏ sạch đấy!”.
“Gì mà vẻ ngụy
trang thục nữ chứ? Tớ chưa bao giờ là thục nữ!” Thẩm Xuân Hiểu nói như
không thể chịu nổi nữa. “Cậu có thể đừng ngoa ngoắt như thế được không?
Cậu mới là thục nữ ấy, cả nhà cậu đều là thục nữ!”
Triệu Yến
Minh phì cười, chữa lời: “Được rồi, coi như tớ nói sai. Từ trước tới
nay, dù Thái Sơn có sập xuống thì mặt cậu cũng không biến sắc, thế mà
với Lư Hạo Tường, cậu lại mất bình tĩnh thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu
uống thêm một ngụm rượu nữa, thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng nói: “Anh ta
là bạn trai cũ của An Châu! Cái người mà trước khi đi Canada, An Châu đã rời bỏ đấy!”.
Triệu Yến Minh thất thanh, kinh ngạc nói: “Chính là anh ta?”.
Thẩm Xuân Hiểu gật đầu, nói: “Cậu đừng nói cậu là người vô tội gặp tai họa
nữa, tớ mới là người hứng nạn đây. Về sự ra đi của An Châu, anh ta đổ
hết tội lỗi lên tớ, hơn nữa, xích mích giữa bọn tớ không chỉ có thế thôi đâu. Cho nên, chẳng có lần nào tớ với anh ta có thể trò chuyện trong
hòa bình cả!”.
Triệu Yến Minh mở to hai mắt, thở dài nói: “Không ngờ tớ đi tu nghiệp có một năm mà xảy ra nhiều chuyện như thế, sớm biết vậy, tớ đã nhường vé cho người khác rồi. Rốt cuộc tớ đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện hay rồi?”.
Thẩm Xuân Hiểu tính tình điềm đạm mà cũng
không chịu nổi, bèn trừng mắt với Triệu Yến Minh: “Không tò mò như thế
thì cậu sẽ chết à?”.
“Tò mò là một phần trong công việc của tớ,
hoàn toàn là một bản năng, ha ha!” Triệu Yến Minh nói với vẻ đồng tình.
“Tớ cũng có phần hiểu được tại sao anh ta lại tỏ thái độ ấy với một mỹ
nữ như cậu. Tớ dám chắc rằng sau khi anh ta bị An Châu bỏ rơi thì đã hận đời, coi tất cả mỹ nữ trong thiên hạ là kẻ thù rồi. Haizzz!”
“Cậu muốn gây chuyện với anh ta hả?”
“Tớ có rảnh đến mức ấy đâu. Chẳng qua là lúc trước thấy cậu và anh ta có
chút hiềm khích nên tớ đi thám thính chút thôi. Tớ chẳng có hứng thú với anh ta, ai mà rỗi hơi coi việc đấu khẩu với anh ta là thú vui chứ!”
Thẩm Xuân Hiểu bật cười, nói: “Thôi đừng nhắc đến anh ta nữa, chúng mình nói chuyện khác đi! Tình hình của cậu sao rồi? Có phải sắp đi gặp cô chú
Trương rồi không?”.
Triệu Yến Minh nhăn mặt nói: “Xuân Hiểu, cậu có thể đừng tàn nhẫn như thế không? Cứ lúc nào tâm trạng tớ tốt tốt một chút, chỉ cần một câu nói của cậu là tớ phải quay về với hiện thực rồi, lẽ nào cậu không biết hai chữ cảm thông viết như thế nào?”.
Xuân Hiểu nâng ly, mỉm cười không nói. Tôi đứng ở nơi cũ kiếm tìm giấc mộng của mình, hồi ức là cái cớ của n