XtGem Forum catalog
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328762

Bình chọn: 10.00/10/876 lượt.

a cũng không phải vì ngươi mà biến đổi.” Cẩm Hoàng thản nhiên cười,

tuy rằng đã bình thường trở lại, nhưng nhớ tới lúc đó vẫn còn có vài

phần bất đắc dĩ.

Ta nắm lấy tay nàng, thiệt tình nói: “Cẩm Hoàng, thật xin lỗi. . . .”

“Liễu Lăng, chúng ta là cùng một loại người, cho nên về sau không

cần nói ba chữ này với ta.” Nàng cười khẽ, nắm lại tay ta “Lúc trước, ta đã nói khi gặp lại chúng ta sẽ là bằng hữu. Mà đã là bằng hữu thì không nên nói ba chữ này.”

“Có thể được một tri kỷ như thế này, có chết cũng không tiếc.”

Thoáng chốc u sầu mấy ngày qua cũng biến mất, trong lời nói lại mang

theo vài phần trêu tức như trước.

“Ta cũng không dám làm cho nữ vương Nam Mạch vì ta mà chết đâu.” Cẩm Hoàng cũng trêu chọc cười.

Ta có chút vô lại bắt lấy vai nàng nói “Cẩm Hoàng, ta còn chưa có đăng cơ? Nếu không, chúng ta đổi đi?”

Cẩm Hoàng liếc ta một cái, hỏi: “Ngươi biết ca ca ta hình dung về ngươi thế nào không?”

“Như thế nào?” Ta tò mò hỏi lại.

“Ca ca nói ngươi mặc long bào có lẽ sẽ làm cho người ta nghĩ ngươi

là quân vương có năng lực, nhưng khi cởi long bào liền biến thành một

tiểu cô nương có thể làm cho người ta dở khóc dở cười.” Cẩm Hoàng hé

miệng cười khẽ “Ta nghĩ rằng ca ca nói rất đúng.”

“Nếu mỗi ngày đều phải ngụy trang thì mệt chết đi được. Cái gọi là

giang sơn dễ đổi bản tính khó rời chính là thế này, ta sợ đời này ta có

sửa cũng không được.” Ta nhìn Cẩm Hoàng, có chút cảm khái nói.

“Nếu biết vậy, sao còn đem chuyện để vào trong lòng?” Cẩm Hoàng đột nhiên nghiêm túc hỏi.

Ta ngẩn ra, chợt cười lớn “Cẩm Hoàng quả thật là Cẩm Hoàng, quả nhiên không thoát khỏi nhãn lực của của ngươi.”

Quả là trước kia ta rất đơn thuần, chuyện gì cũng thể hiện ra mặt,

nhưng hôm nay sau khi trải qua ba năm dài, dường như đã thành thói quen, đem sự tình gì đều đặt ở trong lòng, trên mặt lúc nào cũng làm bộ thờ

ơ.

Chuyện của Dục ca ca đã qua một tháng, mỗi ngày ta hoặc là lên triều phê tấu chương, hoặc là đàm luận quốc sự, hoặc là một mình đánh đàn vẽ

tranh, dường như cái gì cũng không thèm để ý, nhưng sự đau buồn có thể

biến mất được sao?

Một người mất đi rồi sẽ không trở về nữa, cho dù thật sự hắn có thể

quay đầu thì sao nào, có vài thứ tồn tại thì chính là tồn tại, mặc kệ là như thế nào đi chăng nữa, thì cả đời này ta đều không có khả năng chân

chính trở lại bình thường như xưa.

Thân tình cùng hữu tình, trọng bên nào khinh bên nào đây?

Ta nghĩ dù là ai cũng không thể phân định rõ ràng, mà ta cũng thế.

Dù trong lòng ngập tràn chua xót, đau đớn đến thế nào đi nữa, thì

vẫn cố gắng đè nén xuống, cố gắng che giấu để trở nên dũng cảm hơn

trước.

Nói là ngụy trang như thế, đối với ta tựa hồ đã hình thành một thói quen.

Cẩm Hoàng còn muốn nói gì nữa, ta lại nhanh hơn nàng một bước, cầm

tay nàng nói “Nhưng Cẩm Hoàng này, ngươi cũng nên hiểu, dù có tiếp tục

thế nào đi nữa, thì có một số việc đã qua không thể quay lại được, cho

nên chỉ có thể đặt vào trong lòng.”

Cẩm Hoàng hiểu rõ gật đầu, nàng cũng đã trải qua không ít chuyện, có vài thứ phải chính mình vượt qua.

“Đúng rồi, Cẩm Hoàng, ta muốn phiền ngươi điều tra một người hộ ta.” Ta cố ý chuyển đề tài. Lời nói thương cảm gì đó thì cuối cùng cũng chỉ

khơi lên nỗi đau của từng người mà thôi.

“Ai?” Cẩm Hoàng cũng hiểu, hợp thời thu hồi cảm xúc.

“Vũ Liên Nhi, thánh nữ vu y tộc. Ta muốn tra hành tung của nàng.” Vũ Liên Nhi rốt cuộc là bị ai mang đi, điều đó vẫn làm ta canh cánh trong

lòng.

Cẩm Hoàng gật đầu nói: “Được, chuyện này ta sẽ phái người đi điều tra hộ ngươi.”

“Cẩm Hoàng, sư huynh nói vị cao nhân kia…” Đối với chuyện Minh Cẩm Lạc nói, ta lại cảm thấy có chút khó tin.

Nếu trên đời này thật sự có người biết được thiên cơ thì hắn đã đoạt được thiên hạ, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua như thế

Mà như Minh Cẩm Lạc nói, vì biết được tất cả mọi chuyện, nên cũng nhìn thấu tất cả, thì ngược lại cái gì cũng đều buông tha sao?

“Liễu Lăng, thế gian này xác thực có rất nhiều chuyện khó mà giải

thích được rõ, vị cao nhân kia nay cũng không biết đã đi đâu.” Cẩm Hoàng dừng một chút, mới nhìn ta sâu kín nói: “Lúc trước ta không tin ta cùng Cảnh Tiêm Trần chỉ có thể như vậy, cho nên ta đi tìm rất nhiều cao nhân theo lời đồn. Mà người ca ca nói cũng là một trong số đó, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hắn xác thực biết được rất nhiều chuyện, lại vô

tình nói cho các ngươi biết. Chẳng qua hắn còn có một đồ đệ, dù so với

hắn kém rất nhiều, nhưng cũng có thể tính ra rất nhiều thiên mệnh. Hơn

nữa người kia…”

Nói tới đây, Cẩm Hoàng nhìn ta, thật lâu không nói.

“Người kia làm sao vậy?” Ta ẩn ẩn cảm thấy có vài phần bất an.

“Người kia từng cùng ngươi có quan hệ mật thiết.” Cẩm Hoàng nhìn ta, gằn từng tiếng nói: “Minh Nguyệt công tử, Dạ Khuynh Thành.”

Nghe vậy ta không khỏi ngẩn người.

Đúng là hắn sao?

Dạ Khuynh Thành có thể tính ra thiên mệnh sao?

Đúng là như vậy sao?

Vô Tình công tử thiên về họa, Liễm Vân công tử thiên về khúc, Phi

Tuyết công tử thiên về y, mà Minh Nguyệt công tử lấy gì nổi tiếng ta

cũng không biết, lúc trước không có nghĩ nhiều, giờ ph