
Nhi mất tích, sư huynh có biết là ai đem nàng đi không?”
“Nguyệt nhi, sư huynh cũng không phải chuyện gì cũng biết a~, không phải chuyện của các ngươi nên ta cũng không quan tâm lắm.”
Quả nhiên ngay cả hắn cũng không biết.
Nhưng Vũ Liên Nhi là do ai mang đi chứ?
Nếu là người vu y tộc mang Vũ Liên Nhi đi, hẳn là Minh Cẩm Lạc sẽ biết.
“Có lẽ có một người có thể giúp muội.” Minh Cẩm Lạc ở bên tai ta nhẹ nhàng nói.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.” Là ai?”
Hắn nhìn ta, trong mắt có tia vài tia cười yếu ớt “Nguyệt nhi, đừng
quên Cẩm Hoàng là thánh chủ của Hồng Lâu Vong Vũ, tổ chức tình báo lớn
nhất thiên hạ.”
“Cẩm Hoàng?” Ta không khỏi giật mình nói: “Nàng cũng đến đây sao?”
Ta cùng Cẩm Hoàng từ sau lần chia tay đó cũng chưa có gặp lại, ngẫm lại cũng đã gần ba năm.
“Ừm, Cẩm Hoàng cũng đến đây. Đợi lát nữa ta kêu muội ấy tới gặp muội.” Minh Cẩm Lạc hơi hơi sủng nịch nói.
Ta vui vẻ kéo ống tay áo hắn nói “Vẫn là đưa muội đi gặp nàng đi. Chúng ta đi liền bây giờ luôn nha~.”
Từ sau ngày đó, ta không có bước ra khỏi hoàng cung một bước, nay có thể nhìn thấy cố nhân, tâm tình không khỏi thoải mái vài phần.
Minh Cẩm Lạc điềm đạm cười nói “Theo ý muội vậy.”
Trên đường đi, ta mới biết được Hồng Lâu Vong Vũ tuy rằng là Cơ Lưu
Tiêu lập ra, nhưng chuyện nơi đó hắn cũng không có nhúng tay vào, cho
nên nói chủ nhân của nó vẫn là Cẩm Hoàng, hơn nữa từ sau chuyện ở Tây
Việt quốc, Cơ Lưu Tiêu cũng chưa có nói sẽ thu hồi.
Mặc dù hắn thật sự muốn thu hồi đi nữa, dựa vào tài phú của Minh gia, nếu lập thêm một Hồng Lâu Vong Vũ cũng không thành vấn đề. Căn phòng mộc mạc lại sắp xếp rất sáng tạo, mùi thơm nhè nhẹ quấn
quanh, trên án thư là một bức hoạ chưa được hoàn chỉnh, mà bối cảnh
chính của nó là lúc đầu mùa xuân, bên án thư, một nữ tử áo trắng đứng
tựa vào khung cửa sổ, bạch y xinh đẹp trên người nàng theo từng cơn gió
mà lay động, tóc đen không bị bó buộc mềm mại buông ở sau lưng, cứ nhẹ
nhàng lặng lẽ như thế, cứ như một chút động đậy sẽ bừng tỉnh mà hoá
thành tiên.
Nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta, nàng hơi hơi xoay người, dựa vào cạnh cửa sổ cười lạnh nhạt mà nhìn chúng ta “Ca ca, Liễu Lăng, các
ngươi đã đến.”
Giờ phút này trên người Cẩm Hoàng cũng toát lên một khí chất tương
tự Minh Cẩm Lạc, quả nhiên là người một nhà, tâm tính luôn có vài phần
tương tự.
“Cẩm Hoàng, đã lâu không thấy.” Ta nhìn nữ tử trước mắt, tươi cười sáng lạn.
“Hai muội đã lâu không gặp, cùng nhau tán gẫu đi.” Minh Cẩm Lạc ôn hoà cười nhìn chúng ta xong liền lui ra ngoài.
Cẩm Hoàng đi qua án thư, đi tới bên cạnh ta, cười khẽ “Ừm, lâu rồi không gặp.”
Hiện tại chúng ta đều đã không còn như lúc trước nữa, khi đó là
thưởng thức cùng lợi dụng lẫn nhau, mà nay đã qua nhiều năm, cả hai
trong lúc đó chỉ còn là một chút tiếc nối.
“Ngươi vẫn tốt chứ?” Nàng lôi kéo ta, tới nhuyễn tháp ngồi xuống.
Ta biết nàng hỏi cái gì, vì thế hơi chua xót nói: “Cẩm Hoàng, ta
hiện tại mới hiểu được cảm giác của ngươi cùng người đó lúc trước, cái
loại cừu hận này nếu không có một phương pháp kiên quyết triệt để, hẳn
sẽ không dừng lại được, nhưng đến cuối cùng lại càng tạo thương tổn lớn
hơn. Cảnh Tiêm Trần chết ở trong lòng ngươi, mà Dục ca ca của ta cũng đã chết ở trong lòng ta. Bọn họ đều là người quá mức lý trí, so với chúng
ta, thì họ đã sớm nhìn rõ, cho nên mới có thể kiên quyết như vậy.”
Lúc trước giữa Cẩm Hoàng cùng Cảnh Tiêm Trần mặc dù có hận, nhưng là do yêu mà nên, cũng vì yêu mà chết. Mà ta cùng Dục ca ca lại không
giống thế, cừu hận giữa chúng ta không chỉ có là chuyện giữa hai người,
mà là quốc thù gia hận, cũng không phải chỉ nghĩ là có thể vượt qua.
Hắn hiểu rõ tất cả, cho nên mới dùng cái chết của mình đổi lấy cuộc sống của ta, chặt đứt tất cả ân oán.
Ta không thể tưởng tượng được nếu kết cục lần đó không phải là như
vậy, thì ta sẽ đối với hắn như thế nào? Có thể vì yêu mà phản bội quốc
gia của chính mình không? Hay là vì trách nhiệm trên người mà giết hắn?
Kỳ thật lựa chọn nào với ta mà nói đều rất thống khổ, cho nên hắn
làm như vậy là thay ta lựa chọn, cũng thay ta hoàn thành tất cả.
Hắn như vậy, ta làm sao có thể hận hắn đây?
Cẩm Hoàng so với lúc trước lại gầy hơn một chút, có thể là do vài
năm qua nàng cũng không phải là sống tốt lắm, nhưng giờ, nếu nàng xuất
hiện ở tại nơi này, tất nhiên đã cố gắng trải qua tốt rồi, giờ hẳn đã
trở lại bình thường đi.
“Ừm. Thế gian này có rất nhiều chuyện không có ai đúng ai sai, ta
chỉ có thể nói chúng ta là có duyên nhưng không có phận.” Cẩm Hoàng thản nhiên cười, không phải là thanh lãnh cao ngạo như trước, mà là thanh
tĩnh nhẹ nhàng hơn.
“Cẩm Hoàng, ngươi có trách ta không?” Ta khôi phục dung mạo, nhớ lại tất cả, nhưng Cẩm Hoàng không có chút giật mình, hình như nàng đã biết tất cả mọi chuyện.
Lúc trước ta đã từng cùng Cảnh Tiêm Trần trao đổi, ta giúp hắn diễn
trò, mà hắn dạy ta dùng độ hữu thảo dược mộng của địa sát môn bọn họ.
Khi đó độ hữu thảo dược trân quý này đối với ta cực kỳ trân quý.
“Hắn không tìm ngươi, cũng sẽ tìm một nữ tử khác. Vận mệnh của chúng t