The Soda Pop
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328590

Bình chọn: 7.00/10/859 lượt.

t

thề: “Mặc kệ chuyện gì đã từng phát sinh, đến giờ đều không quan trọng,

ta cam đoan về sau sẽ không để cho nàng bị thương nữa.”

Ta nhìn hắn mỉm cười “Ừm, ta tin tưởng chàng.”

Lời thề như vậy, ta thật sự muốn tin tưởng cả đời, nhưng rồi sẽ có

những điều không mong muốn phát sinh, cũng không sao cả, dù ai đúng ai

sai, thì mọi chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, không thể xóa nhòa, cũng

không có cách nào làm cho nó trở về như ban đầu được.

Đó là vận mệnh ư ? Hay còn là cái gì nữa?

Giờ phút này ta thật sự không biết về sau sẽ thế nào, cho nên chỉ có thể mỉm cười tin tưởng hắn sẽ trở thành điểm tựa cho ta dựa vào, cả đời dựa vào.

“Đi thôi.” Hắn đem ta kéo đứng lên.

Ta gật đầu, đi theo bên cạnh hắn, cùng nhau bước ra ngoài, cũng muốn cứ như thế cùng nhau đi đến suốt cuộc đời.

Lúc ra khỏi doanh trướng, thân ảnh kia vẫn đứng ở đó, nhưng lúc này

hắn đã đứng ở trước cửa thành, cô độc, lại có chút gì đó thê lương.

Đáy lòng không khỏi xẹt qua một tia chua xót, lúc trước ta có lẽ

cũng chưa bao giờ nghĩ tới giữa chúng ta sẽ có một ngày như vậy.

“Liễu Lăng, đi thôi.” ” Cơ Lưu Tiêu ở bên cạnh nói.

Ta quay mặt cười nhìn hắn “Tiêu, ta nghĩ lúc này ta nên tự mình giải quyết.”

Đây là chuyện của ta cùng Vân Tế Du, giữa chúng ta không thể có

người khác chen chân vào, một đoạn đường này ta nên tự mình đi hết, sau

đó triệt để quên đi tất cả.

Hơn nữa đã tới bước này, mặc kệ thế nào thì chúng ta cũng thắng,

trong lúc cùng bọn họ đánh nhau, ta cũng chậm rãi tìm đến từng vị trung

thần, Mạch Vũ thành có lẽ đã sớm không còn ở trong tay hắn nữa rồi.

Nhưng thắng lợi này tới quá mức dễ dàng, trừ bỏ thất bại ở Kỳ sơn

kia ra, dường như đều là ta thắng, thắng được quá dễ dàng thế này lại

làm cho ta có loại lo lắng khó hiểu, cảm thấy dường như sẽ có chuyện gì

đó phát sinh.

Cơ Lưu Tiêu nhìn ta hồi lâu, nhưng cũng cuối cùng gật đầu nói: “Được.”

Vì thế ta liền một mình chậm rãi đi về phía trước, rất chậm nhưng

cũng rất kiên định, mà người đối diện cũng chậm rãi hướng ta đi tới, vẫn một thân bạch y nhạt quen thuộc như cũ, vẫn mang theo cái loại mỉm cười nhẹ nhành sâu kín kia, giống như hắn vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, vẫn

như cũ là Dục ca ca mà ta thích nhất.

Sự sắp đặt của số phận đúng là giật mình cứ tưởng như mộng.

Nhưng chúng ta biết rằng, mọi chuyện sẽ qua, sớm đã trở thành cảnh còn người mất.

Khoảng cách giữa hai chúng ta ngày càng ngắn dần, ta có thể thấy rõ

khuôn mặt hắn, thấy rõ nụ cười mơ hồ kia, vẫn vẻ mặt sủng nịch như

trước, ôn hòa như trước, sau đó hắn cười kêu: “Liễu Lăng, ngươi đã trở

lại?”

Ngữ khí như vậy cứ như lúc trước, mỗi lần nghênh đón ta từ bên ngoài trở về đều như vậy.

“Dục ca ca.” Ta khẽ gọi, trong tiếng nói có vài phần khàn khàn “Là ngươi sao?”

Hắn cười, vẫn như là nụ cười ôn hòa ngày trước “Là ta.”

“Người trong cung kia không phải ngươi sao?” Ta lại hỏi một lần nữa.

Hắn gật đầu “Ừm, không phải ta.”

Hiện tại, giữa chúng ta là quá mức bình tĩnh, nhưng ta biết trước

khi bão táp là một cảnh an bình, chuyện gì sẽ xảy ra sau đây có lẽ ai

cũng không thể đoán trước được.

Thuật dịch dung của Vân Tế Du cũng không kém ta, nói như vậy người trong cung kia chắc hẳn cũng là người bên cạnh hắn.

“Nhưng Mật Nhi gọi hắn là Thiên Dục.” Ta vẫn luôn không hiểu vấn đề này, bởi vì Mật Nhi sẽ không nói dối.

Vân Tế Du không khỏi nở nụ cười, nụ cười kia như gió xuân nhu hòa,

dường như ngay cả cái lạnh xung quanh cũng bởi vì nụ cười này mà bớt đi

vài phần lạnh giá “Đúng, hắn tên là Thiên Ngự, Ngự Kiếm Ngự.”

“Thiên Ngự, Ngự Kiếm Ngự sao?”

Thật ra thì ta cũng đã sớm nghĩ đến người trong cung kia không phải

là Thiên Dục mà ta biết, nhưng lại không nghĩ đến có một chuyện trùng

hợp như vậy.

Ta không khỏi cười khổ, sau đó lại gằn từng tiếng nói ra vấn đề luôn ở trong lòng. “Là ngươi sao?” .

“Là ta.” Hắn như hiểu được lời ta, hơi hơi gật đầu nói.

“Là Cơ Lưu Hiên sao?” Ta còn chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Đúng vậy.” Lời nói kiên định mà hữu lực, đánh vỡ hết thảy sự chờ đợi của ta.

Thế nhưng thật sự là hắn.

Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khó hiểu “Vì cái gì chứ?”

Rõ ràng cũng đã chiếm được tất cả, rõ ràng đã thắng lợi, vì sao phải dịch dung thành một người khác.

“Liễu Lăng, ngươi đã nói không cần tìm ngươi.”. Ánh mắt hắn sâu

thẳm, tựa như thế thẳng tắp nhìn ta, bên trong mang theo bi ai không

chút nào che dấu nổi “Nhưng ta biết ta quản không được chính mình, cho

nên ta lựa chọn quên đi.”

Cái gì? Quên đi?

Ta không khỏi lui lại mấy bước, thì thào hỏi: “Ngươi tự hạ cổ lãng quên lên mình…?”

“Đúng, chỉ có như vậy mới có thể quên tất cả mọi chuyện, chỉ có như

vậy mới không đi tìm ngươi, chỉ có như vậy mới đoạn tuyệt được tất cả.”

Hắn thản nhiên nói, thanh âm quá đỗi nhẹ nhàng “Ngày đó, lúc thấy Liễm

Vân công tử bị trọng thương, sau khi hắn chết, ta liền tự hạ cổ lãng

quên cho mình. . . .”

Thì ra Cơ Lưu Hiên thật sự đã chết, ba năm trước đây hắn đã lựa chọn quên đi, chả trách Tô nương nói hắn đã quên chuyện ba năm trước, thì ra chuyện này có liên quan tới ta.

Vì thế hắn ở Đông