Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328732

Bình chọn: 8.5.00/10/873 lượt.

nàng rời

đi, mà hình như là bị người khác mang đi.

Vu y tộc chia làm ba loại người, một loại thiện độc, một loại thiện y, còn có một loại thiện cổ.

Mà thánh nữ học duy nhất là mê hồn, có lẽ người của vu y tộc đều cho rằng thánh nữ chỉ dùng để dâng tặng cho Vu thần.

Cho nên cũng không cần học nhiều, mà một khi sử dụng mê hồn cũng chỉ là hại người hại mình. Vũ Liên Nhi dùng một lần, liền ngủ say nhiều

năm.

Mà ta không phải người của Vu Y tộc, lại học xong đại bộ phận độc

môn của Vu Y tộc, ba năm đó, sư phụ cũng rất yêu thương ta, đã dốc hết

sức mà truyền thụ, có đôi khi ta nghĩ, có phải mình cùng Vu Y tộc có cái gì đó sâu xa khó nói, nhưng sư phụ lại chưa bao giờ nhắc tới.

Mà Vũ Liên Nhi mất tích, có lẽ là liên quan tới vu y tộc chăng?

Chúng ta phái người đi bốn phía tìm mấy ngày liền, nhưng không phát hiện có dấu vết gì để lại, xem ra người tới có võ công cao thâm, lại phi

thường cẩn thận.

Nếu tìm không thấy, chúng ta cũng không muốn tốn thời gian mà tìm

nữa, mấy ngày sau liền rời Hạ thành, hướng Mạch Vũ thành mà đi.

Một đường về tới doanh trướng, ta vẫn như trước cảm thấy tinh thần hoảng hốt, vì thế liền sớm về doanh trướng của mình.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, ta liền tỉnh lại, sớm rời giường, một

mình một người đứng ngoài doanh trại, xa xa nhìn về một nơi của Mạch Vũ

thành, cũng phát hiện trên tường thành có một người, bởi vì quá xa, thấy không rõ khuôn mặt, liền chỉ có thể nhìn ra đó là thân bạch y, nhưng ta lại cảm thấy đó chính là hắn.

Hắn dường như cũng phát hiện ra ta, hơi hơi cúi đầu, nhìn về phía ta bên này, khoảng cách giữa chúng ta rất xa, cách một bức tường thành

như thế, có muốn nhìn cũng không thấy được cảm xúc gì trên khuôn mặt của đối phương, chỉ là nhìn như thế mà thôi.

Nhưng là khoảng cách giữa chúng ta thật sự chỉ là có một bức tường thành như vậy thôi sao?

Không, có lẽ sớm là cách thiên sơn vạn thủy, có muốn vượt qua cũng khó.

Ta nhìn hồi lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào bên

trong doanh trướng, không muốn lại nghĩ tới cái cảm giác sợ hãi khó hiểu trong lòng kia nữa.

Một lúc rồi sẽ qua thôi, dù gì cuối cùng cũng phải mặt đối mặt, khi ấy hãy đem tất cả mọi chuyện nói cho rõ ràng.

Ta trở về lại giường nằm xuống, trằn trọc mãi cũng ngủ không được.

Vì thế chỉ có thể trợn tròn mắt, chậm rãi chờ đợi, cũng chậm rãi dày vò.

Cho đến khi mành cửa doanh trướng được vén lên, cho đến khi Cơ Lưu

Tiêu đứng trước mặt ta, ta mới biết giờ khắc này cuối cùng cũng đã đến.

“Liễu Lăng, chúng ta đi thôi.” Hắn vươn tay về phía ta.

Tay hắn sạch sẽ mà thon dài, nhưng vì luyện kiếm nên trong lòng bàn

tay có vài vết chai sần, bàn tay không phải thật dày rộng, nhưng lại làm cho ta có một cảm giác thật yên ổn, dường như chỉ cần nắm tay nhau thế

này thì cái gì cũng không cần phải lo sợ nữa.

Đôi tay này, từng trải qua không biết bao nhiêu trận mây mưa thất

thường, từng ra vào không ít sa trường nhiễm đầy máu tanh, mà nay lại

thân ái ở trước mặt ta.

Ta dừng thật lâu, cuối cùng cũng duối tay ra, đặt vào trong lòng bàn tay hắn, một cảm giác ấm áp lập tức bao quanh tay ta.

“Liễu Lăng, đây là cái gì?” ” hắn lật tay ta lên, chỉ vào vết sẹo trong lòng bàn tay, hỏi ta.

Ta ngẩn ra, muốn rút tay lại, nhưng đã bị hắn gắt gao nắm chặt lấy.

Trước đó, ta luôn tránh không muốn cho hắn biết chuyện này, nhưng

hôm nay tâm trí không yên. Khi ta nắm tay hắn, không biết ma xui quỷ

khiến thế nào mà ta lại đem tay có vết sẹo đặt lên trên tay hắn.

“Vết sẹo.” Ta trả lời lại làm cho hắn dở khóc dở cười.

Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà mơn trớn lòng bàn tay ta, trong

mắt tràn đầy đau lòng “Sao lại để bị thương? Lại là còn thành vết sẹo

thế này nữa?”

Thấy nói về vết sẹo, tâm ta lại không khỏi khói đau.

Nghĩ đến lần đó ở trong sơn động, Mị kháng cự không cho ta hoán đổi

máu, nhớ tới hắn từng thống khổ như thế nào, ta không khỏi ảm đạm trong

lòng.

Sau đó lại nghĩ tới giấc mộng quấy nhiễu ta từng đêm, dưới đáy lòng

không khỏi khẽ thở dài, tuy mộng chỉ là giả, nhưng đó cũng có thể là

điềm báo.

Nếu sự việc giống như trong giấc mộng, thì dù sao đi nữa ta cũng không thể quên được Mị.

Trong lòng ta, thủy chung vẫn có một chỗ dành cho hắn, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được.

Người ta đều nói lòng nam nhân luôn tham lam, muốn chứa rất nhiều

điều, mà lòng của phụ nữ rất nhỏ, chỉ có thể chứa được người nam tử mà

nàng yêu. Ta lại không nghĩ là đúng, chẳng lẽ nữ nhân không có thân

tình, hữu tình sao?

Tình yêu, chỉ có thể nói là một bộ phận của sinh mệnh mà thôi.

“Không thể xóa nhòa kỷ niệm, cũng không thể xóa nhòa những điều chân thật quanh ta.” Ta sâu kín nói.

Đúng vậy, thật sự không thể quên được tất cả những gì Mị đã từng làm cho ta. Mặc kệ là trước kia từng nghĩ như thế nào, giờ đây cuối cùng

cũng hiểu được tất cả.

Cơ Lưu Tiêu khó hiểu nhìn ta, ta cũng nắm chặt tay hắn, cười nói: “Tiểu Lục Lục thông minh, chàng đoán thử xem.”

Ta cũng muốn nói cho hắn biết nhưng là ta không biết phải nói như thế nào.

Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ gắt gao năm chặt lấy tay ta, son sắ


Polly po-cket