Polly po-cket
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328255

Bình chọn: 8.5.00/10/825 lượt.

tuy nhu

nhược nhưng cũng thực chấp nhất, trong lúc ta đã quên mình từng dạy nàng Khuynh Thành, nàng lại cao hứng mà nói nàng đã học xong.

“Cung chủ, cám ơn người.” Phượng Loan nhìn ta, vẻ mặt vui mừng,

“Cung chủ, ta biết ta không hiểu chuyện, nhưng mà ta thật sự thực yêu

Tiêu.”

“Ta cũng không trách ngươi, dù sao cũng là hắn tình nguyện nhận định ngươi.” Ta ngắt lời nàng.

Ta cũng không muốn biết nàng thương hắn như thế nào, nếu quyết định, ta sẽ không đổi ý.

Không cần nói tất cả, cũng không cần hiểu rõ tất cả.

Cũng có lẽ là do ta sợ đi. Sợ hắn không tin ta. Cũng có lẽ là do ta

đang trốn tránh đi, nếu hắn biết chuyện năm đó chỉ là một trận đánh

cược, liệu hắn có hận ta hay không?

Cho nên kỳ thật như vậy cũng tốt, dù sao giờ phút này ta cũng không có tâm trí mà dây dưa những chuyện đó.

Mà cô gái trước mặt này, ta cũng không thể thương tổn nàng như vậy,

tuy rằng ta cũng không có nhiều cảm tình với nàng, nhưng nàng lại là vì

ta mà quấn vào vòng xoáy này, ta không có quyền thương tổn nàng, cũng

không quyền cướp đoạt hạnh phúc của nàng.

Nếu Cơ Lưu Tiêu không biết, cái gì cũng không biết, vậy thì cứ như thế đi.

Trong ba người, hai người bọn họ có thể hạnh phúc cũng coi như là một chuyện tốt.

Ta tuy rằng cứu Phượng Loan, cũng dạy nàng Khuynh Thành, nhưng ta

không có nhiều cảm tình với nàng, có lẽ là vì tính cách hai người không

hợp, cũng có lẽ từ đầu tới cuối ta đều không muốn để cho nàng trở thành một thành viên của Kính Nguyệt cung.

Cô gái nhu nhược như nàng không thích hợp với giang hồ, chỉ có tìm một nam nhân để dựa vào mới là hạnh phúc.

“Cung chủ ta…” Nàng cúi đầu, muốn nói lại thôi.

“Phượng Loan, nếu ngươi đã quyết định không nói thì cũng không cần

phải cảm thấy áy náy với ta.” Ta cũng không thích ấp a ấp úng, nếu đã

quyết định ích kỷ, cần gì phải tỏ ra xin lỗi ta.

Nói thật, đối với những cô gái nhu nhược chỉ có thể dựa vào nam

nhân, ta không có nhiều hảo cảm cho lắm, cũng có lẽ là Phượng Loan cùng

Cơ Lưu Tiêu đã khiến ta thương tâm, cho nên lời nói của ta có chút tức

giận.

Mà một câu kia, thế nhưng lại khiến người trước mặt rơi nước mắt.

Người ta nói nam nhân sợ nữ nhân rơi lệ, ta là nữ nhân, sẽ không an ủi một nữ nhân đang rơi lệ.

Có nhiều khi, ta cũng rất kỳ quái, ta lúc trước cùng nàng hiện tại

rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, vì sao Cơ Lưu Tiêu cùng Dạ

Khuynh Thành đều không cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ mất trí nhớ, ngay cả

tính cách cũng đều thay đổi sao? Hay là bọn họ nhận định ta bị cái gì

làm cho kinh hách mới có thể biến thành tiểu bạch thỏ như vậy?

Hay là bởi vì rất để ý, cho nên mới bỏ qua những việc đó, là bởi vì quá cẩn thận, cho nên mới không nhận thấy rõ .

Ta biết rõ thì thế nào, ta cũng sẽ không nói rõ ràng tất cả, nếu

thật sự Cơ Lưu Tiêu không thể phân biệt được rõ ràng hai người như vậy,

ta cần gì phải nói rõ.

Nếu hắn không biết chuyện gì, như vậy cứ để cho hắn cùng Phương Loan sống hạnh phúc đi.

Dù sao ta cũng không thể cam đoan, sau khi ta nói cho hắn biết tất

cả, ta có thể cho hắn hạnh phúc, cũng không dám khẳng định hắn sẽ tha

thứ cho sự lừa gạt của ta năm đó.

“Được rồi, ngươi đừng khóc.” Ta có chút chân tay luống cuống nói. Ta cũng không muốn cho Cơ Lưu Tiêu nhìn thấy một màn này, khó mà đảm bảo

hắn sẽ không cho rằng ta đang khi dễ nàng ta.

Phượng Loan khó khăn ngừng nước mắt, đáng thương hề hề nói: “Cung chủ, thật sự thực xin lỗi.”

Ta có chút bất đắc dĩ đi tới bên cạnh nàng, giúp nàng lau đi nước

mắt trên mặt, “Được rồi được rồi, ta sợ ngươi. Ta không trách ngươi. “

Lúc trước nàng cũng vì thân phận như vậy mà chịu không ít khổ sở, Dạ Khuynh Thành cũng từng nói, Cơ Vô Nhai không đồng ý Cơ Lưu Tiêu ở bên

nàng, cho nên mới hạ Túy Sinh Mộng Tử cho nàng.

Năm năm ngủ say cũng không phải là có thể quên đi được dễ dàng.

“Cung chủ, cám ơn người.” Nàng lau nước mắt, nhìn ta nở một nụ cười sáng lạn.

“Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không tranh đoạt cái gì của ngươi, nếu ta thích hắn, lúc trước đã không trốn chạy.” Ta khẩu thị tâm phi nói, chỉ

sợ nàng nghi thần nghi quỷ.

Xác thực, lúc trước ta không thích hắn cho nên mới chạy trốn, nhưng nay lại có tình cảm.

Vận mệnh quả nhiên thích trêu người.

Đương nhiên những điều này ta cũng không nói cho nàng biết.

Nghe đến đó, nàng tựa hồ yên tâm, giọng nói mang theo vẻ thẹn thùng nói: “Tiêu thật sự tốt lắm.”

Đúng vậy, ta cũng biết hắn tốt lắm.

Cho tới bây giờ, ta mới biết được vì sao hắn thích màu đỏ như vậy,

không phải là vì nổi bật, cũng không phải bởi vì cảm thấy màu đỏ xinh

đẹp, mà là ta thích màu đỏ, cho nên hắn mới thích màu đỏ.

Ta nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hắn mặc là trường bào bạch nguyệt.

Chỉ là, biết càng nhiều chuyện, đáy lòng lại cảm thấy có chút chua

xót, đến cuối cùng dĩ nhiên sẽ trở thành một nỗi đau đớn khó chịu.

Ta không nói, chỉ kinh ngạc nhìn Phượng Loan kiều diễm như hoa.

Nàng dừng một hồi, mới ngẩng đầu nhìn ta nói: “Cung chủ, cám ơn người đã cứu ta.”

Ta phẩy tay cười khẽ, “Ta không có tốt như vậy, cứu ngươi là vì giao dịch với hắn.” Ta cũng không muốn nàn