
không biết khiêm tốn, luôn luôn tùy tâm sở dục.
Gặp Cơ Lưu Tiêu, tự nhiên là do ta cố ý tìm cách, tạo một cái tên
giả, một thân thế giả, sau đó dịch dung thành một cô gái mà ngẫu nhiên
ta đã cứu mạng, múa một khúc Khuynh Thành.
Mà hắn luôn luôn phong lưu, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thi triển mị lực, ta nhớ rõ lúc ấy hắn hỏi ta, có nguyện ý theo hắn về
vương phủ, trở thành vũ cơ của riêng hắn hay không.
Ta tự nhiên là nguyện ý, mang theo bộ dáng mà hắn thích, cùng hắn vào Lục vương phủ.
Lúc đó ta cũng không biết câu dẫn là thế nào, vào phủ cũng vẫn luôn
tùy tâm sở dục như trước, không giả dối xu nịnh hắn, nhưng lại lười nhác đến cực điểm. Nói lại, ta không học được vẻ quyến rũ đa tình, cũng
không muốn ủy khuất chính mình làm vậy.
Đương nhiên cũng từng thầm oán Truy Phong, dù sao ta cũng không thích cuộc sống trói buộc như vậy.
Kỳ thật ta cũng không biết vì sao hắn lại thích ta, ta chỉ nhớ rõ
khi hắn nói muốn ta trở thành vương phi của hắn, đáy lòng ta có cảm giác muốn chạy trốn.
Sau đó, ngày hôm sau, ta liền biến mất.
Ta cũng nghĩ rằng hắn sẽ không tìm ta, những ngày ở chung đó rồi
cũng sẽ trở thành một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống của hắn. Dù sao hắn
cũng là Tà vương phong lưu tiêu sái, làm sao có thể vì ta mà vi phạm tác phong của mình.
Cho nên ta cũng chẳng nghĩ nhiều, lại bắt đầu cuộc sống tiêu dao giang hồ của ta.
Lúc trước ta thật sự chưa bao giờ đặt hắn trong lòng.
Mà nay nghĩ lại, tất cả những điều này dường như đều là do mình tạo thành.
Khi chưa khôi phục trí nhớ, dù thế nào ta cũng không thể hiểu được rốt cuộc vì sao Cơ Lưu Tiêu lại muốn cướp lấy thiên hạ?
Nay mới biết, nguyên lai hết thảy cũng chỉ vì một câu nói vô tâm của ta.
Lúc ấy ta nói, tốt nhất là có người có thể thống nhất thiên hạ, kỳ
thật chỉ là vì ta tuyệt không thích cuộc sống cung đình. Cũng tuyệt
không muốn trở thành nữ vương. Nếu có người có thể thống nhất thiên hạ,
ta đây có thể tùy tâm sở dục sống cuộc sống giang hồ của mình.
Nhưng ta thực không nghĩ, chỉ vì một câu nói vô tâm đó, lại khiến Cơ Lưu Tiêu mưu toan tranh đoạt thiên hạ thật.
Khi chưa khôi phục trí nhớ, thấy hắn đối với Phượng Loan chấp nhất
mà lòng chua xót, mà nay mới biết, hết thảy đều là lỗi của mình.
Có lẽ lúc trước ta không nên đánh cược cùng Truy Phong, cũng không nên gặp hắn, lại càng không nên gặp Dạ Khuynh Thành.
Nếu lúc trước không gặp, Dạ Khuynh Thành sẽ không đưa ta tới hoàng
cung Đông Hải quốc, mà ta cũng sẽ không lại gặp Cơ Lưu Tiêu, cũng sẽ
không thích hắn.
Mà hết thảy mọi chuyện, lại đều là do chính mình dựng lên.
Ta không khỏi tự giễu một phen, có lẽ ta mới là người thiếu nợ hắn.
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ, cắt đứt suy nghĩ của ta, giờ phút này ta mới phát hiện bất tri bất giác sắc trời đã rạng.
“Ai?” Thanh âm nói ra miệng lại có vài phần khàn khàn.
“Cô nương, Vương phi phái chúng nô tỳ đến hầu hạ cô nương rời
giường, người đã chuẩn bị đồ ăn sáng, đang chờ cô nương qua dùng.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung nữ cung kính.
Phượng Loan đúng là vẫn không yên lòng đi.
Nếu thế, chúng ta cũng phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Vì thế thản nhiên nói: “Vào đi . . .”
Cửa bị đẩy ra, vài cung nữ nối đuôi nhau mà vào, thuần thục hầu hạ
ta đứng dậy, còn thay quần áo, rửa mặt chải đầu cho ta một phen.
Chờ chuẩn bị thỏa đáng xong, ta mới theo bọn họ đi tới nơi Phượng Loan ở.
Hôm qua mới thức tỉnh, hôm nay Cơ Lưu Tiêu đã vì nàng ta mà chuẩn bị cung điện tốt lắm rồi.
Có nhiều khi, đối với hành động thâm tình này của hắn, ta thật sự
không biết nên cảm thấy cảm động hay là nên cảm thấy chua xót đây?
Hắn như vậy, rõ ràng có nhiều lựa chọn như vậy, vì sao lại chấp nhất nhiều năm như vậy vì một con người khác của ta trước kia?
Một đường suy nghĩ, tới tận khi trước mặt truyền đến một tiếng gọi khẽ, ta mới giật mình thu hồi suy nghĩ.
Thì ra ta đã đến trước mặt Phượng Loan, mà nàng đã cho hạ nhân lui hết từ lâu.
“Cung chủ.” Nàng lại một lần nữa khẽ gọi, trong mắt mang theo vài điều khó nói.
Ta ngồi xuống đối diện nàng, thản nhiên nói: “Phượng Loan, lúc trước nếu ta cho ngươi lấy tên này, sẽ không thu hồi lại, có lẽ tất cả chuyện này đều là thiên ý, ngươi không phải sợ, ta sẽ không phá vỡ sự hài hòa
hiện tại, ngươi vẫn là Phượng Loan, Phượng Loan của Cơ Lưu Tiêu.”
Lúc trước cứu Phượng Loan chỉ do ngẫu nhiên, gọi nàng là Phượng Loan lại càng là ngẫu nhiên trong ngẫu nhiên.
Lúc trước nàng mất trí nhớ, quên đi tất cả, mà ta cũng chỉ là thuận
miệng gọi nàng là Phượng Loan, mà lúc đi gặp Cơ Lưu Tiêu cũng chỉ là tùy ý mà mượn dung mạo của nàng.
Khi đó căn bản ta không biết tất cả mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, hoàn toàn ngoài dự kiến của ta.
Phượng Loan biết múa Khuynh Thành, kia tự nhiên cũng là ta dạy.
Nàng là một cô gái dịu dàng, quên tất cả, cũng không có nơi nào để
đi, ta liền giữ nàng lại bên người làm thị nữ, một lần kia ta ngẫu nhiên múa Khuynh Thành, nàng chứng kiến, lại nhìn thấy vẻ hâm mộ của nàng,
liền thuận miệng hứa sẽ dạy nàng.
Cũng không phải nàng đã học được ngay lập tức, nhưng nàng