XtGem Forum catalog
Độc Phi Khuynh Thành

Độc Phi Khuynh Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328195

Bình chọn: 9.00/10/819 lượt.

phương pháp trị quốc mà từ nhỏ ta đã phải học.

Ta là con gái duy nhất của phụ vương và mẫu hậu, người thừa kế duy

nhất của Nam Mạch quốc, cho dù ta không muốn, nhưng cũng không thể không nhận lấy trách nhiệm.

Phụ vương cả đời chỉ yêu một mình mẫu hậu, mẫu hậu muốn vì phụ vương mà sinh nhiều con cái để nối dòng, nhưng nề hà vấn đề thể chất, sau khi sinh hạ ta xong liền không thể thụ thai.

Mà cũng vì thế, ta liền thành trông đợi duy nhất của bọn họ.

Từ nhỏ, mặc dù ta luôn hướng tới tự do, nhưng cũng biết là dù sao đi nữa thì ta cũng vẫn phải trở về vị trí mà ta thuộc về.

Thời điểm mười tuổi, bởi vì một thiên《 khinh sách 》 mà bị người đời coi là tài nữ giống như Thủy Bất Nhàn.

Có vài thứ cũng không phải là do ta muốn, mà là ta phải học.

Âu Dương Thi Thi cũng không mang nhiều người đến, cho nên không lâu

sau đã bị chúng ta đánh gục, chỉ còn mình nàng cùng Truy Phong dây dưa.

“Ta hỏi lại ngươi một lần, rốt cuộc ngươi có mang theo ta rời đi hay không?” Âu Dương Thi Thi lại hỏi.

Truy Phong không nói gì, chỉ thật sự nghênh chiến, nhưng ta nhận ra được, hắn căn bản không hề muốn tổn thương nàng.

Nếu Âu Dương Thi Thi nguyện ý theo Truy Phong cũng tốt, nhưng nàng

là người quá mức kiêu ngạo, cho nên sẽ không cho phép chính mình đi theo bên cạnh ta.

Truy Phong trầm mặc làm cho Âu Dương Thi Thi càng thêm tức giận,

từng chiêu từng chiêu càng thêm sắc bén, giống như muốn đồng quy vu tận

vậy.

“Tu La, ngươi đưa cung chủ rời đi, ta sẽ theo sau.” Truy Phong quay đầu nói với Tu La.

Tu La gật đầu, đi tới bên cạnh ta.

Ta cũng biết giờ phút này nên dành lại một chút thời gian cho bọn

họ, chúng ta là người ngoài cho nên rời đi là tốt hơn, vì thế theo Tu La phóng qua tường thành, ra khỏi Mạch Vũ thành.

Ta nghĩ những người này không phải là người do Vân Tế Du phái đến

truy đuổi chúng ta, mà là biện pháp cuối cùng của Âu Dương Thi Thi.

Cho dù Truy Phong quyết định như thế nào, chúng ta cũng đều tôn trọng hắn.

Ra khỏi thành, quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang dừng an toàn bên

ngoài, Tu La để cho ta lên xe, lại đưa cho ta tờ giấy, mặt trên viết:

“Đến ngoại thành chờ Truy Phong”.

Ta gật đầu, xe ngựa liền đi về phía ngoại thành.

Chúng ta ở ngoại thành đợi vài ngày, Truy Phong mới khoan thai từ từ đi đến, thanh y của hắn dính máu, nhìn yêu dã vô cùng, trong mắt mang

theo một tia ưu thương nhưng trên mặt lại nở nụ cười vô cùng không hài

hoà.

Hắn nói: “Cung chủ, chúng ta đi thôi”.

Vân đạm phong khinh như thế, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Ta muốn mở miệng hỏi hắn vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói lên lời.

Hồi lâu sau, Truy Phong mới sâu kín mở miệng: “Cung chủ, nàng đã

chết, nhưng người không cần cảm thấy áy náy, chuyện giữa ta và nàng vượt xa khỏi tưởng tượng của người.”

Chẳng lẽ Truy Phong cùng Âu Dương Thi Thi đã sớm quen biết?

Ta không khỏi nhìn về phía Truy Phong, mà hắn cũng cười nói: “Nàng

dùng sinh mệnh của mình bức ta lựa chọn, nàng định chơi một canh bạc

cuối cùng, nhưng nàng đã quên, có vài thứ dù thế nào cũng đều phải vượt

qua, có vài thứ tồn tại, vĩnh viễn cũng không thể chối bỏ, ta cùng nàng

có lẽ không nên gặp nhau, cũng không nên quen biết. Nếu như vậy, cho dù

người nào chết cũng không sẽ làm người kia thương tâm.”

Quanh hắn mỗi một chỗ đều phát ra một cỗ bi ai nồng đậm.

Ta không hỏi hắn cùng Âu Dương Thi Thi trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Theo như lời hắn nói, ta có thể hiểu đây có lẽ lại là một đoạn ân

oán tình cừu, mà mặc kệ chuyện xưa của bọn họ tươi đẹp cũng vậy, thê

thảm cũng thế, đến cuối cùng chung quy vẫn không thể tính là hoàn mỹ.

Thật lâu sau, ta mới biết được, lần đó Âu Dương Thi Thi quả thực

muốn đánh cược bằng chính tính mạng mình, bởi vì Vân Tế Du ra lệnh muốn

nàng tự mình kết thúc, có lẽ nàng đã biết một số chuyện không nên biết.

Chỉ là có rất nhiều chuyện, mặc kệ ai đúng ai sai, đến cuối cùng vẫn không thể nói ra. Mỗi người đều không thể lựa chọn giống nhau, cho nên

kết cục cũng bất đồng. “Cung chủ, chúng ta đi đâu đây?” bên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của Truy Phong.

Dọc theo đường đi, thuận lợi ngoài ý muốn, mặc dù chúng ta dịch

dung, thay đổi giọng nói, bọn họ không thể tìm được chúng ta, nhưng cũng không nên yên lặng như thế, cơ hồ không có một chút động tĩnh nào.

Hay là nói lương tâm của Vân Tế Du trỗi dậy, nên tính buông tha cho chúng ta?

Toàn bộ suy nghĩ vây quanh vòng vo, thật sự không thể nghĩ được kế tiếp nên làm như thế nào.

Trầm mặc một lúc lâu, ta mới sâu kín mở miệng “Truy Phong, đi Đông Hải quốc.”

Truy Phong ngơ ngác một chút, nhưng cũng không có hỏi cái gì, hơi hơi gật đầu “Dạ.”

Có một số việc, chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên sáng tỏ, trong

khoảng khắc Truy Phong hỏi nên đi đâu, trong đầu của ta hiện lên rất

nhiều nơi, cuối cùng lại lựa chọn Đông Hải quốc.

Không có đi Tây Việt quốc, không có đi tìm Mị cùng Sở Ngọc, là vì ta biết thời gian này, ta không nên quấy rầy bọn họ.

Mà đi Đông Hải, lại hoàn toàn là vì tờ cáo thị kia của Cơ Lưu Tiêu.

Nếu ai có thể giải được độc túy si