
hoại Hạ Cảnh Điềm, sau đó hỏi thăm bệnh tình của Hạ
cha rồi mới vội vàng rời đi, rời đi xong hắn không quên gọi điện thoại
cho trợ lý, bảo trợ lý mua tới một ít quà biếu hai người.
Vừa lái xe, Đỗ Thiên Trạch vừa nhấn số điện thoại mới, không chút do dự liền
gọi đến, nghe tiếng tít tít, tâm tình của hắn không khỏi kích động một
chút, sau đó gọi thông. . . . . .
“Alo. . . . . .” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói quen thuộc dịu dàng.
“Lâu như vậy, cô biến mất đi nơi nào.” Gầm nhẹ lên tiếng, Đỗ Thiên Trạch
ngăn không được nổi giận, thật sự là càng nghĩ càng giận, chính mình lại làm đứa ngốc lâu như vậy.
Đang trong phòng khách xem ti vi, Hạ
Cảnh Điềm nghe điện thoại vang lên thì trong lòng chấn động, nguyên lai
tưởng rằng Kỷ Vĩ Thần gọi tới, vì số này ngoại trừ người nhà biết, cũng
chỉ có một mình hắn biết rõ, khi nghe được tiếng Đỗ Thiên Trạch gầm nhẹ, toàn thân lập tức rung lên, thật lâu mới lên tiếng, “Là anh à!”
“cũng may cô còn nhớ rõ tôi, thay đổi số điện thoại cũng không cho tôi biết
một tiếng.” Đỗ Thiên Trạch tức giận kêu ra tiếng, càng nghĩ càng căm
tức.
Hạ Cảnh Điềm chấn kinh rồi, người này tại sao có thể có số
này? Chẳng lẽ là Kỷ Vĩ Thần nói cho hắn biết ? Hay là hắn hướng Kỷ Vĩ
Thần hỏi? Vô luận là cái nào cũng làm cho Hạ Cảnh Điềm kinh hãi lạnh
mình, nàng nói quanh co chột dạ lên tiếng, “Anh. . . . . . Làm sao anh
có số của tôi?”
Đỗ Thiên Trạch cắn răng nói: “Tôi vừa mới đến gặp cha mẹ cô.”
Hạ Cảnh Điềm như thế nào cũng không nghĩ đến đường này, lập tức kêu lên
tiếng: “A. . . . . . Làm sao anh lại. . . . . .” Trời ạ! Hắn lại đi gặp
ba mẹ?
Đỗ Thiên Trạch không khách khí kéo môi nói: “Ai kêu cô
không có lương tâm, tôi liền suy nghĩ đến gặp gỡ cha mẹ cô gửi lời thăm
hỏi.”
“Anh. . . . . . Anh có nói lung tung gì với ba mẹ tôi
không?” Hạ Cảnh Điềm bất an hỏi, lúc này hắn ngàn vạn chớ nói lung tung
gì đó!
Đỗ Thiên Trạch tà tà cười, hung dữ nói: “Nên nói, không nên nói cũng đã nói.”
“Cái gì không nên nói?” Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, không yên hỏi tới, nàng
không an tâm nhất chính là làm cho cha mẹ quan tâm chuyện của mình.
“Xem ra cha mẹ cô rất thích tôi nha!” Đỗ Thiên Trạch cười đắc ý nói.
“Anh đây là ý gì, anh đã nói với hai người họ cái gì rồi?” Hạ Cảnh Điềm
nhanh bị hắn làm nghẹn đến nóng nảy, giọng điệu không khỏi có chút hung
hăng.
“Này uy , tôi còn không có tìm cô tính sổ ! Cô dựa vào cái gì hung dữ như vậy a!” Đỗ Thiên Trạch không vui, thanh âm càng đề cao.
Hạ Cảnh Điềm lập tức bị chắn không phản đối được, “Tôi. . . . . .”
“Cô dọn nhà cũng không nói cho tôi, từ chức cũng không nói, cô có chủ tâm
trốn tránh tôi phải không?” Đỗ Thiên Trạch lớn tiếng chất vấn, giọng
điệu tràn đầy tức giận.
Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được hắn
thậm chí ngay cả mình dọn nhà và từ chức cũng biết rồi, trong khoảng
thời gian ngắn càng không nói ra lời, nàng cắn cắn môi dưới, thấp giọng
nói: “Anh đừng hiểu lầm, cái này không liên hệ gì tới anh.” Nếu như
không phải bởi vì Kỷ Vĩ Thần, nàng cũng sẽ không như vậy đối đãi hắn
nha!
Một câu nói kia lại thêm chọc tức Đỗ Thiên Trạch, cô gái này nói cái gì? Biến mất lâu như vậy, lại cùng mình không quan hệ? Xem ra
chính mình đánh giá rất cao vị trí của mình trong lòng nàng, hắn đè nén
lửa giận, thấp hỏi: “Lời này của cô có ý tứ gì? Cô giải thích cho tôi
rõ.”
“Tóm lại hiện tại cùng anh nói không rõ được, từ nay về sau
có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết a!” Hạ Cảnh Điềm khó xử kêu lên, cũng
thầm giao, cuối cùng chuyện gì cũng chờ qua nửa năm này nói sau, nếu
không, nàng thật không biết làm như thế nào. . . . . .
Đỗ Thiên Trạch không vui nhướng nhướng mày, hỏi tới: “Chẳng lẽ cô bây giờ đang làm chuyện không thể cho ai biết?”
Những lời này thoáng cái đâm vào vết thương đau đớn của Hạ Cảnh Điềm, tuy
cách điện thoại, nhưng trên mặt của nàng cũng bị dọa đến trắng không còn chút máu, nàng gầm nhẹ nói: “Anh đừng nói lung tung .”
Lại nghe
Đỗ Thiên Trạch càng không buông tha trêu ghẹo nàng, hừ lạnh một tiếng,
“Chẳng lẽ bị tôi nói trúng?” Nói thật ra, hắn còn không nghĩ nàng làm
những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng! Chỉ là trêu chọc nàng, lại
không thể tưởng được thật sự bị hắn nói trúng rồi.
“Nhàm chán, không thèm nghe anh nói nữa.” Hạ Cảnh Điềm giận dỗi cúp điện thoại.
“Này uy. . . . . . Côi. . . . . . không được treo điện thoại.” Đỗ Thiên
Trạch kháng nghị còn chưa truyền qua, chỉ nghe thấy đối phương truyền
đến tiếng tút dài, hắn bực bội nhướng nhướng mày, ngầm bực bội, không
phải là chỉ đùa một chút! Sao tức giận như vậy? Bất quá, có thể qua lần
này biết đến tin tức của nàng, với hắn mà nói đã là chuyện tốt . Đỗ Thiên Trạch gọi
điện làm cho Hạ Cảnh Điềm có cảm giác mình như có tật giật mình, hôm nay làm cho nàng lo lắng nhất đúng là quan hệ của nàng cùng Kỷ Vĩ Thần bị
người khác biết được, môt khì bị người khác biết, cha mẹ sẽ hay chỉ là
chuyện sớm hay muộn, còn có, trong điện thoại Đỗ Thiên Trạch nói mập mờ, rốt cuộc hắn và cha mẹ nói cái gì? Đang lo lắng, điện thoại nắm trong
tay đột ngột vang lên, nà