
ơn nữa không có Đỗ Thiên Trạch quấy rối, nàng ngồi vững
vàng, kéo tốt dây thừng, cũng không phải sợ nữa.
Đang lúc nàng
cỡi ngựa ung dung đi dạo, đối diện có một con ngựa chuẩn bị phi nước đại nhảy qua sà ngang, người đàn ông trên ngựa tư thế rất thoải mái
làm cho Hạ Cảnh Điềm đã hâm mộ lại hiếu kỳ, chỉ chốc lát, người kia đã
xuất sắc vượt được chướng ngại vật, sau khi thành công được mọi người
tán thưởng, đã thấy hắn cỡi ngựa bay thẳng đến chỗ Hạ Cảnh Điềm, nàng
giờ này sợ nhất người khác tới gần, bởi vì rất dễ hù đến mình.
Nhưng mà, khi người đã qua đến đây, dần dần đến gần, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên
cảm giác người này nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ, thân thể của nàng không
khỏi khẽ giật mình, trời, đây không phải lần người lần trước đụng phải ở bệnh viện sao?
Doãn Lê Hàn ngay khi Hạ Cảnh Điềm lên ngựa đã chú ý tới nàng, không thể tưởng được có thể ở chỗ này gặp nàng, đứng ở cạnh ngựa của Hạ Cảnh Điềm, Doãn Lê Hàn cười chào hỏi, “Hi, lại gặp mặt.”
“Đúng a! Thật là tình cờ.” Hạ Cảnh Điềm mỉm cười đáp lại, còn nhớ rõ lần trước tại bệnh viện gặp mặt rất xấu hổ !
“Cô lần đầu tiên cưỡi ngựa?” Doãn Lê Hàn chỉ chỉ cách Hạ Cảnh Điềm ngồi trên ngựa cười nói!
Hạ Cảnh Điềm mặt đỏ lên, hồi đáp”Đúng a! Lần đầu tiên “
“Cô thường tới sao? Tôi tựa hồ rất ít khi nhìn thấy cô.” Doãn Lê Hàn chính
là một khách quen, bình thường không có việc gì đều chạy đến đây, có thể là một bác sĩ, nên so với các cậu ấm chỉ biết ăn chơi có khác, hắn chú
trọng hơn về sức khỏe thân thể của mình.
“Tôi là vừa mới nhập
hội, rất ít khi đến.” Hạ Cảnh Điềm cười nói, không thể nói vì cái gì,
người trước mắt này làm cho người ta có một cảm giác tươi mát như ánh
mặt trời sáng sớm, cũng thật ấm áp.
“Dám chạy nhanh hơn một chút không?” Doãn Lê Hàn cổ vũ, bởi vì cưỡi ngựa thật sự là thập phần kích thích cùng thú vị.
“Tôi sao?” Hạ Cảnh Điềm có chút không dám tin chỉ chỉ chính mình, về sau mới ngu ngốc phát hiện, trong lúc này trừ mình ra thì còn ai khác, lập tức
lắc lắc đầu nói, “Không. . . Không được, tôi còn thích đi chậm hơn.”
“Đúng, lần đầu tiên cưỡi tốt nhất chính là an toàn, nhiều luyện tập sẽ hơn.”
Doãn Lê Hàn cười nói, khống chế ngựa của mình cùng Hạ Cảnh Điềm đisong
song.
Doãn Lê Hàn bên cạnh nhìn Hạ Cảnh Điềm, đột nhiên lên tiếng nói, “Mấy lần gặp, cô để cho tôi rất ngạc nhiên.”
“Về cái gì?” Hạ Cảnh Điềm cười hỏi lại.
“Hiếu kỳ cô là người như thế nào, lần trước có phải là bạn trai cô?” Tại quán bar, và tại bệnh viện, còn có tại phòng tập, hắn đều thấy Hạ Cảnh Điềm
lẻ loi một mình, Doãn Lê Hàn xác thực có chút tò mò .
“Bạn trai? Tôi không có a!” Hạ Cảnh Điềm cười khẽ một tiếng, vì vấn đề đã rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện ở khách sạn, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt ửng đỏ, nghĩ mình lần
thứ đầu nhất định rất luống cuống a! Tin tưởng hắn là chỉ Đỗ Thiên
Trạch, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa cười ra tiếng.”Anh ta? Không phải,
anh ấy chỉ là bạn của tôi.”
“Bạn?” Doãn Lê Hàn càng nghi hoặc
không thôi, cũng rất buồn bực, chẳng lẽ lần trước người đánh hắn không
phải là bạn trai của nàng? chính mình bị một quyền kia không phải rất
oan uổng rồi?
Hạ Cảnh Điềm giơ lên ánh mắt nhìn hắn gương mặt anh tuấn, lên tiếng nói”Gặp mặt ba lần rồi, đến bây giờ tôi còn không biết
tên anh là gì !”
Doãn Lê Hàn nhíu mày, lộ ra một nụ cười ưu nhã, “cô lần trước không phải xem qua chứng minh thư của tôi sao?”
“Tôi đã không nhớ rõ, còn có lần trước cám ơn anh.” Hạ Cảnh Điềm đỏ mặt nói
“Không cần cảm tạ, nhưng cô nên ít đến những nơi nguy hiểm như vậy.” Doãn Lê Hàn nói rất chân thành, cũng rất đúng trọng tâm.
“Tôi biết rõ, xin cám ơn.” Hạ Cảnh Điềm đã chấp nhận giáo huấn rồi, đánh chết cũng không dám lần nữa.
“Ngày đó tôi thấy cô uống rất nhiều, là có tâm sự sao?” Doãn Lê Hàn nhíu mày hỏi, hắn rất ít chủ động như vậy quan tâm một cô gái, trước mắt cô bé
này lại ngoại lệ, bởi vì trên người nàng hắn thấy được rất nhiều nghi
hoặc, nghĩ muốn tìm kiếm một giải đáp.
Hạ Cảnh Điềm đã không nghĩ suy nghĩ tiếp chuyện kia, liền lắc đầu nói”Không có, chỉ là muốn giết
thời gian mà thôi.” Nói xong, liền nói tránh đi”Anh còn không có nói cho tôi biết tên của anh đấy!”
“Tôi gọi là Doãn Lê Hàn, tên cô là Hạ Cảnh Điềm?” Doãn Lê Hàn cười sáng lạn, liền mặt trời cũng phải ảm đạm vì nụ cười này.
Hạ Cảnh Điềm có chút nhìn ngây dại, người có tướng mạo tốt nàng đã gặp
qua, nhưng không có một người nào, không có một ai như người này, không, hắn thoạt nhìn chỉ là thanh niên trẻ tuổi, thanh khiết, ánh mắt tinh
tế, nụ cười tự nhiên hào phóng, Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, mới cau mày
nói”Làm sao anh biết tên tôi?” Nàng nhớ rõ nàng dường như không có ở
trước mặt hắn đề cập tới tên mình a!
“Lần trước tại bệnh viện, tôi nghe đến .” Doãn Lê Hàn nói.
“A, nguyên lai là như vậy.” Hạ Cảnh Điềm ngẫm lại, mới nhớ lại hắn lúc ấy đã ở bệnh viện, hỏi”Anh đi bệnh viện làm gì?”
“Tôi là bác sĩ ở đó.”
Hạ Cảnh Điềm lắp bắp kinh hãi, “Phải không? Nhìn anh như thế này mà đã là bác sĩ.”
“Tôi còn trẻ lắm sao? Tôi đã hai mươi bốn tuổi.” Doãn Lê Hàn có chút không phục giả bộ nâng khóe môi.
“Ha