
i mươi bốn tuổi thì tính cái gì, anh nên gọi tôi là chị nha, tôi hai mươi lăm.” Hạ Cảnh Điềm cố ý trêu ghẹo nói, lừa gạt hắn.
Đã thấy Doãn Lê Hàn bật cười lên tiếng, “Cái gì? cô hai mươi lăm? Tôi mới
không tin, cô chỉ khoảng hai mươi tuổi.” Muốn chiếm tiện nghi hắn sao,
cũng không phải dễ dàng như vậy .
Hạ Cảnh Điềm biết rõ không được tiện nghi, chỉ phải thật nói, “Được rồi, tôi nói thật, tôi hiện năm
cũng là hai mươi bốn tuổi, tháng 11 nha .”
“Tôi lớn hơn rồi, tôi là tháng năm .” Doãn Lê Hàn cười nói.
Hai người vui vẻ trò chuyện, ngược lại không biết là ngựa đi dù chậm nhưng cũng đã hết một vòng về tới điểm dừng, Hạ Cảnh Điềm cùng Doãn Lê Hàn
cùng xuống ngựa, vừa vặn hai người đều độc thân, liền kết bạn đồng hành
rồi, cuối cùng, Hạ Cảnh Điềm tham gia một khóa yô-ga, Doãn Lê Hàn thì
đến sân bóng
Mãi cho đến năm giờ chiều, hai người mới cực kỳ mệt mỏi đi ra, đi đến bên cạnh xe, Doãn Lê Hàn mời nàng “Có rảnh cùng ăn
cơm tối không?”
Hạ Cảnh Điềm nghĩ nghĩ, dù sao cơm tối cũng chỉ
là tự mình một mình ăn, đều chán chết rồi, hơn nữa Kỷ Vĩ Thần cũng không về nhà, nàng suy tính vài giây đồng hồ liền gật đầu nói, “Được!”
Hai người lái xe tới đến một nhà hàng, không tính là sang trọng nhưng cũng
rất ưu nhã, giá cả cũng rất thực tế, hai người trước chọn một vị trí gần cửa sổ rồi chọn món ăn, trải qua tiếp xúc trưa nay, quan hệ đã không hề lạ lẫm rồi, đối với Doãn Lê Hàn chính trực, Hạ Cảnh Điềm ngẫu nhiên còn có chút nghịch ngợm khôi hài.
Cơm tối hai người ăn rất vui vẻ,
thậm chí, hai người nói đến chuyệnlần trước ở quán bar, trò chuyện rất
cởi mở. Hạ Cảnh Điềm cho tới giờ vẫn còn xấu hổ.
Cùng Doãn Lê
Hàn ăn cơm, Hạ Cảnh Điềm tìm về cảm giác như thời còn đại học, tự nhiên
tùy ý, không câu nệ, càng không có áp lực, cùng Doãn Lê Hàn cùng một
chỗ cảm giác cùng Kỷ Vĩ Thần và Đỗ Thiên Trạch hoàn toàn bất đồng, Kỷ
Vĩ Thần khí thế bức người, Đỗ Thiên Trạch phách đạo ác liệt, Doãn Lê Hàn có vẻ đôn hậu hơn nhiều.
Mà Doãn Lê Hàn đối với Hạ Cảnh Điềm
cách nhìn đang dần dần thay đổi, tại quán bar, hắn cho rằng Hạ Cảnh Điềm là một cô gái phóng túng, tại bệnh viện Hạ Cảnh Điềm kinh hoàng luống
cuống, còn có hiện tại, tự nhiên và hào phóng, thanh thuần ngây thơ,
nhưng từng thứ ở Hạ Cảnh Điềm cũng làm cho hắn yêu mến, bất quá, chỉ là
người với người thích nhau, chuyện cảm tình không quan hệ.
Thời
gian bất tri bất giác đến bảy giờ, hai người từ quán ăn đi ra, Doãn Lê
Hàn và Hạ Cảnh Điềm không có tiết mục gì nữa, Hạ Cảnh Điềm chỉ phải về
nhà. Doãn Lê Hàn vốn muốn đưa nàng, nhưng Hạ Cảnh Điềm nghĩ đến hay là
không nên sẽ tốt hơn, vì vậy, Doãn Lê Hàn đành nhìn Hạ Cảnh Điềm ngồi xe về, biểu lộ như có điều suy nghĩ .
Trở lại trong biệt thự, thập
phần may mắn chính là Kỷ Vĩ Thần chưa có trở về, rốt cuộc hắn đi đâu
rồi? Hạ Cảnh Điềm nghĩ, thân là người hầu có nên quan tâm một chút
không? Có nên gọi cho trợ lý của hắn hỏi thăm, ngẫm lại, hay là thôi,
hắn có trở về hay không không liên quan đến mình, tắm thôi, bởi vì thời
tiết quá nóng, nàng chỉ mặc một quần jean ngắn, một áo dây màu vàng, như vậy rất tiện lợi, ngồi ở trên ghế nhàm chán xem sách, hồi tưởng lại hôm nay cùng Doãn Lê Hàn kết bạn, thật sự là may mắn. Sáng sớm ngày thứ tám, một cỗ BMW màu đen khí phách quay lại vững vàng dừng ở ngoài cửa biệt thự, thanh âm từ xe truyền tới làm cho Hạ Cảnh Điềm đang mải mê ngắm hoa trong hoa viên, liền ngẩng đầu quay lại, không chớp mắt nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, Kỷ Vĩ Thần một thân khí suất nhàn nhã chậm bước đi tới, vẻ tuấn tú bề ngoài liền chói hơn cả nắng buổi sáng,
tiến vào hoa viên, Hạ Cảnh Điềm cả kinh mở to mắt, chạm vào ánh mắt của
Kỷ Vĩ Thần và dừng lại, Hạ Cảnh Điềm như thấy được đáy mắt kia của hắn
có bao nhiêu mỏi mệt, lập tức chạy lại , “Kỷ tổng….Ngài đã trở lại.”
Hạ Cảnh Điềm đảo mắt, chỉ thấy sau lưng trợ lý của hắn mang theo hai cái
túi hành lý đi tới, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm hắn như thấy điều kỳ lạ, bất
quá…, lại hết sức ẩn dấu suy nghĩ trong đầu mà hướng đến Hạ Cảnh Điềm
bắt chuyện, “Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Hạ Cảnh Điềm cười
đáp lại, đồng thời, dưới đáy lòng có chút không hiểu, ba người đi vào
phòng khách, trợ lý thập phần biết điều, hướng Kỷ Vĩ Thần cười nói “Kỷ
tổng, tôi về công ty trước.”
“Ưhm, nhớ rõ chuẩn bị tư liệu cho tốt, tôi lát nữa sẽ qua.” Kỷ Vĩ Thần dặn dò, hai tay vuốt vuốt nơi huyệt thái dương .
“Kỷ tổng, tôi thấy ngài đã mệt mỏi rồi, hội nghị này ngài có muốn hay không dời lại vào buổi sáng ngày mai?” Trợ lý thập phần quan tâm mở miệng.
“Không cần.” Kỷ Vĩ Thần mắt đen mở ra trong đó như có hào quang tinh xảo chói lọi.
Trợ lý vừa đi, không khí lập tức trở nên có chút yên tĩnh, Hạ Cảnh Điềm
nhìn một thân nam tử trên ghế salon, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mỉm
cười lên tiếng nói “Kỷ tổng, có muốn tôi đem cho ngài một chén cà phê?”
Những ngày rèn luyện tay nghề nay cũng có thể đem ra sử dụng.
Kỷ
Vĩ Thần hai mắt phóng tới, môi mỏng nhàn nhạt bứt lên, “Ngươi xác định
ngươi có thể pha?” Đem nàng về làm người hầu, Kỷ Vĩ Thần cũng có chút
hối hận.