
ra, xác định Lâm Tiểu Dạ đã ngủ mới lặng lẽ vặn rút tay về, bóng dáng cao thẳng một giây sau
biến mất khỏi phòng, lập tức gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn muốn một gian phòng bên cạnh.
Trong mơ mơ màng
màng, Hạ Cảnh Điềm ngã xuống giường ngủ, đợi đến khi nàng tỉnh lại thì
sớm đã sáng, nhìn đồng hồ nàng sợ tới mức bừng tỉnh, trời ạ! đã mười giờ . . . . . . Vội vội vàng vàng xông vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân xong
sau lại bối rối mặc quần áo, mới mở cửa phòng ra, cả biệt thự đã im ắng, nàng nhẹ nhàng bước đi ngang qua phòng Kỷ Vĩ Thần, chỉ thấy cửa đóng
chặt, nghĩ đến hắn tối hôm qua muộn như vậy còn chưa ngủ, Hạ Cảnh Điềm
xác định hắn bây giờ đang ở trong phòng.
Có nên gõ cửa đánh
thức hắn? Nếu như hắn còn chưa có tỉnh ngủ ? Có thể không nên lay động
hắn? Hạ Cảnh Điềm trong lòng giãy dụa, suy nghĩ một chút, hay để cho hắn ngủ đến khi nào thức thì thức a! Đi vào phòng khách, bắt đầu quét dọn,
kỳ thật không dọn cũng rất sạch sẽ, nàng chỉ là tìm một ít chỗ đặc biệt
lau chùi.
Sau lại đến vườn hoa, quét lại những lá cây khô rụng lả tả, biệt thự của Kỷ Vĩ Thần không giống của Kỷ Dịch Hạo có cả bể bơi,
của hắn chỉ là phòng ốc rộng hơn rất nhiều, sân rộng, cho nên, Hạ Cảnh
Điềm quét dọn cũng đặc biệt tốn thời gian.
Chờ Hạ Cảnh Điềm một
lần nữa trở lại phòng khách phát hiện đã nhanh đến giờ cơm trưa, phòng
Kỷ Vĩ Thần dĩ nhiên không có động tĩnh, Hạ Cảnh Điềm không khỏi nghi
hoặc nhăn lại lông mày, chẳng lẽ hắn đã ra khỏi ?
Nghĩ xong, nàng bước nhẹ tới gần gian phòng hắn nghe ngóng động tĩnh, bên trong thập
phần yên tĩnh, Hạ Cảnh Điềm tâm tư vừa động, tay đè chặt cửa mở khóa,
lặng lẽ nhìn một cái, chỉ thấy gian phòng trống trơn , không hề có hình
bóng Kỷ Vĩ Thần? Chép miệng, nàng đơn giản đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy
gian phòng đệm giường rất chỉnh tề, hơn nữa không có dấu vết đã sử dụng, Hạ Cảnh Điềm thầm hỏi, không thể nào! Chẳng lẽ hắn tối hôm qua không có trở về phòng ngủ?
Kỷ Vĩ Thần là một người làm cho người ta đoán
không ra tâm tư, Hạ Cảnh Điềm dù có đoán mò thế nào, cũng vô pháp đoán
ra nguyên nhân hắn không ngủ, hơn nữa, nàng cũng căn bản không muốn
biết, hắn một ngày không ở nhà, nàng có một ngày thoải mái, tốt nhất nửa năm này hắn cũng không ở lại, nàng mới vui vẻ ! Nhớ tới tối hôm qua
mình quẫn bách, Hạ Cảnh Điềm đến bây giờ còn mặt đỏ tim đập! Nói thật,
tối hôm qua cho dù Kỷ Vĩ Thần đối với nàng không có tình ý, nàng sẽ đối
với Kỷ Vĩ Thần sinh ra ý nghĩ, a, háo sắc nha, nàng trong lòng thầm mắng một câu.
Không biết có phải là mộng tưởng của Hạ Cảnh Điềm đã
thực hiện hay không, mà liên tiếp bảy ngày đều không có nhìn thấy Kỷ Vĩ
Thần, cái này lại làm Hạ Cảnh Điềm nóng nảy, nàng từng muốn có nên gọi
điện thoại đến hỏi hắn, sau đó lại nghĩ, có lẽ hắn bây giờ đang ở chỗ
những phụ nữ khác ? Hắn là người bận rộn, biến mất một tháng cũng không
có gì kỳ lạ, tuy nhiên Hạ Cảnh Điềm đối với chuyện Kỷ Vĩ Thần không trở
về nhà có chút khó chịu, nhưng, ngẫm lại hắn có thế giới của hắn, nàng
chỉ là một ngoại nhân, không có lý gì đi để ý chuyện hắn đi hay ở.
Thời gian y nguyên trôi qua nhàm chán như vậy, đã là ngày thứ bảy rồi, đang
bực bội, Hạ Cảnh Điềm ngẫu nhiên sẽ nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch, điện thoại
của mình bị Kỷ Vĩ Thần quăng đi, cũng không biết hắn có gọi điện đến hay không, hơn nữa có tức giận không, đồng thời lại nghĩ như vậy cũng tốt,
nàng cùng Đỗ Thiên Trạch vốn chính là hai người bất đồng thế giới, sớm
một chút cắt đứt liên lạc mới tốt, ai, mình tại sao cứ như vậy ngu ngốc? Không nghĩ tới đổi số điện thoại khác?
Tại phi trường quốc tế,
một bóng dáng cao thẳng từ trong đám người phóng ra, Đỗ Thiên Trạch ăn
mặc mát mẻ khoe khoắn, mắt đeo kính râm, môi mỏng khẽ nhếch, chỉ là,
không thấy rõ ánh mắt của hắn, nhưng như cũ vẫn có thể cảm giác hắn
không vui vẻ gì.
Một người vội vàng đi ngang qua không cẩn thận
đụng phải hắn, vội vàng nói xin lỗi, hắn lại không thèm quan tâm đến, y
nguyên đi nhanh, thẳng đến khi thấy trợ lý đứng đón sẵn, đơn giản giao
cho vài câu, rồi cầm xe chìa khóa xe của mình liền đi.
Trợ lý lập tức bước nhanh đuổi theo, cười khổ nói: “Đỗ tổng. . . . . . Ngài đây là muốn đi nơi nào?” Phải biết rằng, bên tổng bộ mời hắn trở về chỉ có duy nhất mục đích, chính là mời dự họp khẩn cấp, hắn là trợ lý mà không mời được tổng giám đốc, trở về là phải bị mắng .
Đỗ Thiên Trạch kéo
môi nhàn nhạt vứt xuống lời nói, “Tôi đi trước một chỗ, sau lại về công
ty.” Nói xong, lưu lại trợ lý với vẻ mặt đau khổ, cũng không quay đầu
lại đi liền.
Trên đường đi, Đỗ Thiên Trạch nắm chặc tay lái, mãnh liệt nhấn ga, cơ hồ là xe bay đi, tận dụng mọi thứ, hắn lần này cần đi
chính là nhà cha mẹ của Hạ Cảnh Điềm, hắn cũng muốn nhìn xem, Hạ Cảnh
Điềm này rốt cuộc muốn trốn hắn bao lâu, một tuần lễ đến nay, điện thoại cơ hồ không gọi được, hắn đều có xúc đọng muốn đập bể điện thoại, từ
nhỏ đến lớn chưa bao giờ có người trêu dùa như vậy, nên lại càng tức
giận, hắn đi qua chỗ nàng ở, nơi nàng làm, cơ hồ từng nơi đều tìm khắp
mấy lần, có được kết quả dĩ nhiên là