
Cả tòa biệt thự đều im ắng, Hạ Cảnh Điềm nghe lấy động tĩnh dưới lầu, trong lòng thầm nghĩ, hắn tại sao không đi ngủ? Có tâm sự?
Ở quầy bar, Đỗ Thiên Trạch yên lặng uống rượu trong tay, nhìn qua bên
cạnh cô gái uống say đến không còn biết gì, hắn đã không còn đủ kiên
nhẫn nữa, rõ ràng không biết uống rượu còn thích thể hiện, không say mới là quỷ, Lâm Tiểu Dạ trong tay còn cầm ly rượu, gương mặt xinh đẹp đã
phấn hồng một mảnh, thì thào trong men say, “Em không có say. . . . . .
Em còn muốn uống. . . . . .”
Đỗ Thiên Trạch chỉ phải đem ly rượu
trong tay đoạt đi, trả tiền rồi đỡ Lâm Tiểu Dạ đi ra cửa, đem nàng dìu
vào trong xe của mình, Đỗ Thiên Trạch bay thẳng đến khách sạn của mình.
Đỡ Lâm Tiểu Dạ trở lại gian phòng của mình, đem nàng ném lên giườngu, hắn
có chút bực bội kéo kéo cổ áo, liếc nhìn Lâm Tiểu Dạ đang ngủ say, Đỗ
Thiên Trạch chỉ cảm thấy buồn bực, phục vụ phụ nữ không phải việc của
hắn, hơn nữa, hắn thích những cô gái tự chủ động, lại thập phần biết
điều, Lâm Tiểu Dạ tuy cũng coi là mỹ nữ, nhưng khi nhìn tại nàng là con
gái của bác Lâm, hắn cũng chẳng buồn động vào.
Xưa nay hắn thích
sạch sẽ, nghe đầy người mùi rượu không khỏi có chút chán ghét nhăn lại
lông mày, trực tiếp đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, đi ra với thần
thái thoải mái mát mẻ, đang định uống ly trà thì lại nghe thấy Lâm Tiểu
Dạ lẩm bẩm gọi, “Nước. . . . . . nướ. . . . . .”
Hắn chỉ phải đem ly trà trong tay mình đưa tới miệng nàng, một tay ôm vai đem nàng nữa
nâng dậy, một tay đút nước vào trong miệng của nàng, Lâm Tiểu Dạ uống
một ly nước đầu óc cũng có chút ít thanh tỉnh , trong sương mù nhìn lên
gương mặt Đỗ Thiên Trạch tuấn tú cười ngây ngô, nàng không che dấu, đẩy
ra ly nước bên môi, tay mảnh khảnh tay cũng vuốt ve mặt Đỗ Thiên Trạch,
nàng ha ha cười rộ lên, “Thiên trạch. . . . . . em thích anh. . . . . .”
Đỗ Thiên Trạch choáng váng, trên mặt lại không có cái gì là vui sướng, nhỏ giọng thét: “Nhanh ngủ đi! ngủ một giấc thật tốt.” Nói xong, buông nàng ra liền muốn đi, nhưng không ngờ Lâm Tiểu Dạ tay cũng nhanh chóng kéo
lại áo tắm của hắn, thanh âm kiều mị có chút khẩn cầu lên tiếng, “Anh
Thiên Trạch. . . . . . Đêm nay có thể ở lại cùng em khôn? Được không. . . . . .” Nói xong, trong mắt to mê say tràn đầy khao khát , Đỗ Thiên
Trạch nhíu nhíu mày, nhìn Lâm Tiểu Dạ đang túm quần áo, khẽ nói: “Buông
tay!”
“Không. . . . . . Trừ phi anh đáp ứng em. . . . . .” Lâm
Tiểu Dạ làm nũng nói, thân thể mềm mại gượng dậy, sau đó, hai tay mảnh
khảnh không chút do dự vòng qua thắt lưng Đỗ Thiên Trạch, khuôn mặt nhỏ
nhắn hồng hồng dán trên lưng rộng rãi của hắn, giọng điệu tràn đầy cầu
khẩn, “Em lần này đến chính là muốn cùng anh ở cùng một chỗ. . . . . .
Anh đừng cự tuyệt em, được không?”
Đỗ Thiên Trạch lông mày càng
nhăn càng chặt, tay kéo ra hai tay Lâm Tiểu Dạ, giọng điệu hơi có chút
trầm thấp, “Tiểu Dạ, em uống nhiều rồi. . . . . .”
“Không. . . . . . em không có say. . . . . . em thật sự không có say. . . . . . Anh
phải tin em. . . . . .” Lâm Tiểu Dạ nhanh giải thích , bị kéo ra hai
tay lại một lần nữa vòng lên thắt lưng Đỗ Thiên Trạch, khuôn mặt nhỏ
nhắn thân mật dán sau lưng hắn, nói thật nhỏ: “Thiên trạch. . . . . .em
yêu anh. . . . . .”
Đỗ Thiên Trạch có chút bất đắc dĩ, cô bé kia
nói là thật sự, hắn hiện tại chẳng những không có một chút đắc ý của
người bị thích, ngược lại là khổ sở, vì vậy mà phiền toái, hắn cắn răng, lại một lần nữa đem Lâm Tiểu Dạ kéo ra, sau đó xoay người, đã thấy Lâm
Tiểu Dạ ngã xuống đất, hắn quýnh lên, tay mắt lanh lẹ vòng ở eo của
nàng, mà Lâm Tiểu Dạ tay cũng thập phần phối hợp vòng lên cổ của hắn,
lại một lần nữa đem tư thế thêm mập mờ.
Kỳ thật Lâm Tiểu Dạ say,
vừa đến cái thành phố này, thời điểm nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch nàng cũng
đã say, hiện tại, mặc dù có rượu nhưng đầu óc của nàng cũng rất thanh
tỉnh, tửu lượng của nàng cũng không tệ, mà nàng đêm nay nguyên nhân nàng quá chén cũng chỉ là muốn bên cạnh Đỗ Thiên Trạch mà thôi.
Cái
tư thế này làm cho Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, càng nhiều thêm một tia xấu
hổ, hắn tự tay đem Lâm Tiểu Dạ bế lên giường, gỡ ra vòng tay ở cổ mình,
nhỏ giọng dụ hống nói: “Tiểu Dạ ngoan, ngoan ngoãn ngủ đi!”
“Anh có thể ở lại sao?” Lâm Tiểu Dạ mở to mắt, mê say lờ đờ theo dõi hắn.
Nếu như đổi lại là người đàn ông khác bị Lm Tiểu Dạ nhìn như thế, có lẽ đã
hồn phách bay đi hết rồi, dục vọng sẽ mở ra, nhưng vấn đề là, Đỗ Thiên
Trạch không có, hắn thanh tỉnh vô cùng, thầm nghĩ nhanh lên dụ dỗ nàng
ngủ, sau đó rời đi, có vài phụ nữ có thể đụng đến, nhưng cũng có người
không thể động vào, hắn đều có chừng mực, huống chi, hắn hiện tại không
có một chút nhu cầu sinh lý.
“Anh sẽ ở đây trông em.” Đỗ Thiên Trạch chỉ phải lừa gạt nàng, khuôn mặt tuấn tú giả bộ dịu dàng.
Như vậy làm cho Lâm Tiểu Dạ an tâm, nàng nhìn hắn bối rối, ngoan ngoãn gật
đầu, “Dạ.” Nói xong, tay mảnh khảnh nắm chặt cổ tay Đỗ Thiên Trạch không muốn buông ra, nhắm mắt lại, bởi vì say rượu nên chỉ chốc lát sau nàng
đã ngủ say.
Đỗ Thiên Trạch nhẹ nhàng thở