
ông?” Nói như thế nào nàng cũng là con gái của bạn tốt của chan, hắn
không thể đắc tội.
Lâm Tiểu Dạ lập tức giơ lên một vòng cười đáng yêu, “Không cần, anh chừng nào thì tan tầm? Chúng ta cùng đi dùng cơm a!”
“Tôi đã dùng cơm .” Đỗ Thiên Trạch nhíu nhíu mày.
“Phải không? Vậy chút nữa, chúng ta đi ăn khuya, em vừa xuống phi cơ cảm giác thật đói a.” Lâm Tiểu Dạ làm nũng nói, kỳ thật, nàng mục tiêu cuối cùng đơn giản là muốn tạo nhiều cơ hội gần gũi Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ
Thiên Trạch tuy muốn từ chối, nhưng vì phong độ, chỉ phải buông tay,
không thể không chấp nhận, đồng ý thì trong đáy lòng hừ lạnh một tiếng,
nếu cô gái kia có thể như vậy thì tốt rồi, còn cần chính mình chủ động
sao? Bất quá, nàng nếu như vậy sẽ không thú vị !
Nửa đêm, Hạ Cảnh Điềm đang ngủ bị khát nước nên tỉnh, mơ rất nhiều giấc mơ đều là tìm
nước uống, cuối cùng yết hầu khô rác, nàng mới không tình nguyện mở mắt ra, buồn ngủ mông lung nàng chỉ mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, thần sắc càng giống là mộng du, một đầu tóc đen rối tung, cực kỳ giống hồn ma.
Hạ Cảnh Điềm vịn lan can từng bước một đi xuống lầu, đang muốn đi vào
phòng bếp tìm nước uống, phút chốc, nàng cảm thấy trên ghế sô pha tựa hồ có bóng người, nàng mạnh quay đầu lại, khi thấy bóng dáng cao ngất trên ghế, Hạ Cảnh Điềm lại càng hoảng sợ, buồn ngủ lập tức tỉnh chín phần,
còn có một chút kinh ngạc, trời ạ! Kỷ Vĩ Thần trở về lúc nào?
Trong phòng khách chỉ mở ra đèn ở hành lang, cả gian phòng đều mờ ám, Kỷ Vĩ
Thần bóng dáng dấu trong bóng tối, thấy không rõ nét mặt của hắn, chỉ
biết là hắn đang hút thuốc, Hạ Cảnh Điềm giật mình sửng sốt một hồi lâu
mới lấy lại tinh thần, sửa sang tóc dài mất trật tự, mới nhẹ nhàng bước
chân đến bên người Kỷ Vĩ Thần, “Kỷ tổng, ngài đã trở lại.”
Kỷ Vĩ
Thần khẽ nâng mắt, dừng ở co ogais nhỏ nhắn này, chỉ thấy nàng một thân
đồ ngủ hồng nhạt, đem mọi đường cong trên thân hình mảnh khảnh lộ ra,
một đầu tóc đen rủ xuống trước ngực, càng nổi bật da thịt trắng tuyết
trơn mềm, gương mặt thanh tú bởi vì trang phục gợi cảm mà nhiễm lên chút kiều mỵ, trong phòng yên tĩnh, tự dưng tản ra trí mạng hấp dẫn, chết
tiệt, không nên ăn mặc như vậy chứ? Kỷ Vĩ Thần trong lòng khẽ nguyền
rủa, cố gắng áp chế dục vọng dưới thân, thanh âm trầm thấp có một tia
khắc chế, “Cô xuống đây làm gì?”
Bị hắn vừa hỏi, Hạ Cảnh Điềm mới nghĩ đến mục đích, mới hồi phục tinh thần lại, “Tôi. . . . . . muốn tìm nước uống.” Nói xong, nhìn Kỷ Vĩ Thần một cái, bóng dáng nhỏ nhắn bước
hướng về phía phòng bếp, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần cặp mắt sâu u một mực chằm chằm vào nàng không tha.
Hạ Cảnh Điềm ực mạnh mấy ngụm nước lạnh mới đi ra phòng bếp, liếc mắt thấy gặp Kỷ Vĩ Thần vẫn y nguyên ngồi bất động, có chút tò mò nói: “Kỷ tổng, ngài còn không ngủ sao?”
“Cô
trở về phòng đi!” Kỷ Vĩ Thần ngữ điệu lạnh nhạt mở miệng, hắn cũng không dám cam đoan, nếu cô gái này đứng đây nhiều hơn nữa một phút đồng hồ,
hắn có thể sẽ đem nàng ăn hết.
Hạ Cảnh Điềm cũng cảm giác được
loại không khí có chút mập mờ, thử hỏi nam nữ độc thân từng có quan hệ
thân mật, tại nửa đêm canh ba trong phòng khách là cỡ nào nguy hiểm, hơn nữa, Hạ Cảnh Điềm cũng cảm thấy Kỷ Vĩ Thần trong giọng nói có vẻ khắc
chế, không biết có phải nàng nhìn lầm không, trong chớp mắt xoay người,
nàng rõ ràng chứng kiến trong mắt Kỷ Vĩ Thần có nho nhỏ hỏa quang.
Nhanh nhanh trở lại gian phòng, Hạ Cảnh Điềm lập tức đem cửa đóng tốt, ngực
lại bởi vì khẩn trương mà thở dốc không thôi, tim đập cũng theo hô hấp
tăng tốc, chẳng biết tại sao, hình ảnh trước kia cùng hắn triền miên lại nổi lên trong óc, nụ hôn của hắn, cuồng dã của hắn, hơi thở của hắn,
hết thảy như là độc dược chui vào ngực, lập tức làm cho nàng toàn thân
đều có chút tê dại nóng bỏng, khuôn mặt cũng theo đó đỏ bừng.
Tựa ở cửa một hồi lâu, Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, trong lòng bài xích , không
cần phải suy nghĩ, không cần phải suy nghĩ. . . . . . Có cái gì phải
nhớ, ngủ ngủ. . . . . . Đúng, chui vào trong chăn, Hạ Cảnh Điềm tìm một
cái tư thế tốt chuẩn bị tiếp tục giấc mộng, nhắm mắt lại, cố gắng làm
cho mình trở về giấc ngủ, một giây hai giây. . . . . .mười giây, một
phút đồng hồ sau, Hạ Cảnh Điềm lại như cũ bực bội lăn lóc, mình đã căn
bản không buồn ngủ nữa rồi, chỉ là Kỷ Vĩ Thần ngồi ở trên tư thái lười
biếng, hắn hai mắt mê người, khuôn mặt anh tuấn, khí chất ưu nhã như vậy hấp dẫn lấy nàng, nàng thừa nhận mình không phải là người háo sắc,
nhưng người đàn ông này toàn thân đều tản ra quyến rũ mà mọi cô gái đều
không cách nào bỏ qua được, đây chính là vì cái gì luôn luôn có phụ nữ
mê luyến hắn.
Ngủ, đã không có khả năng để ngủ nữa rồi, Hạ Cảnh
Điềm có chút ảo não hối hận mình đi tìm nước làm gì, nếu để cho nàng lựa chọn nàng cam nguyện chết khát, nằm ở trên giường nàng chỉ cảm thấy bực bội, trở mình ngồi ở mép giường, nhìn qua ngoài cửa sổ ánh trăng bạc,
tâm tình lập tức sáng sủa hơn rất nhiều, đi chân trần tới phía trước cửa sổ, khuỷu tay chống lên bệ cửa nhìn trời xuất thần, không thể tưởng
được khi mình ngủ sẽ lại bỏ lỡ cảnh đêm xinh đẹp như vậy.