
n tầm. Dắt tay cô, khóe môi mỉm cười: “Đi thôi, chúng ta về nhà, tối
nay anh muốn ăn tôm xóc tỏi.”
Làm như nhà cô là khách sạn sao?
Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt phản kháng, nhưng mà, nghĩ về câu nói về nhà
mà tha thứ cho anh. Hừ hừ. xem như chăm sóc kỹ một chú chó cưng hừ!
Nghĩ vậy, Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời vui vẻ, nhảy nhảy nhót nhót đi theo phía sau hà Tử Nghiệp. Khóe môi Hà Tử Nghiệp nụ cười càng thểm rõ ràng hơn,
về nhà. Lâm Cảnh Nguyệt không
cho anh công khai quan hệ của hai người, điều này làm cho Hà Tử Nghiệp
rất rối rắm. Theo ý anh, anh đã nhận định cô là bạn gái của, như vậy bọn họ nên thoải mái ở cùng một chỗ, không cần tránh né điều gì, nhưng Lâm
Cảnh Nguyệt không đồng ý, nói là sợ người trong công ty bàn tán.
Đối với tính tình duy ngã độc tôn của mình, Hà Tử Nghiệp cơ bản không thèm
để ý đến bất cứ lời đồn đãi nào, dù sao cũng đã là người của anh, người
khác thích nói sao thì nói. Nhưng cô nhóc da mặt mỏng, chết sống cũng
không đồng ý, thậm chí còn lấy tức giận uy hiếp anh, hết cách rồi, anh
không thể làm khác hơn là bắt lấy Lâm Cảnh Nguyệt hết hôn lại hôn, tiện
nghi chiếm được không ít mới miễn cưỡng tạm đồng ý không công khai.
Lâm Cảnh Nguyệt đối với ý kiến “tạm không công khai” của anh rất là kinh
hồn bạt vía, cô hiểu người này, không biết lúc nào anh sẽ thiết lập cái
bẫy nho nhỏ với cô, sau đó làm bộ như chuyện của bọn họ là “không cẩn
thận” bị người khác phát hiện, tất nhiên là phải an phận hưởng thụ lấy
kết quả đạt được.
Nhưng đối với cái người cố chấp lại bá đạo cô
cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là có thể kéo thêm một ngày thì kéo. Trước mọi người, bọn họ một là ông chủ, một là thư ký, sau lưng
mọi người, anh lại ngày ngày chạy xe thể thao bóng loáng chạy đến ổ chim sẻ của cô chực ăn.
Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy cuộc sống bây giờ
rất tốt. Bọn họ cứ như vậy ôn hòa giống như đôi vợ chồng già kết hôn đã
lâu, ấm áp bình thản. Nhưng Hà Tử Nghiệp cảm thấy chưa đủ, anh cảm thấy
cô nhóc này chỉ là thuận miệng đồng ý với anh mà thôi, thực sự đối với
anh không có cảm giác gì, nếu không vì sao anh chưa từng cảm nhận được
nhiệt tình của cô? Không phải nói khi đang trong tình yêu cuồng nhiệt
thì cô gái nhỏ lúc nào cũng quấn quýt lấy bạn trai sao? Tại sao Lâm Cảnh Nguyệt một chút phát triển theo khuya hướng này cũng không có?
Hà Tử Nghiệp ngồi tại bàn làm việc chống cằm trầm tư, một cánh tay khác vô ý thức gõ nhẹ mặt bàn, thở dài một chút, nên làm sao để cô nhóc kia
càng thêm lệ thuộc vào anh nhỉ? Còn chưa nghĩ được phương pháp gì, đã
hiện ra câu nói ngày đó của Lâm Cảnh Nguyệt: “Em mới 23 mà anh đã 30
rồi!”
30, 30, Hà Tử Nghiệp nhíu lông mày thật chặt, chẳng lẽ nhóc con kia thật sự cảm thấy anh già? Anh chợt ý thức được một vấn đề
nghiêm trọng, nghĩ một chút liền cầm điện thoại nội bộ lên: “Ngày mai đi với anh đến thành phố D công tác.”
Lâm Cảnh Nguyệt nhận được
điện thoại của Hà Tử Nghiệp, theo bản năng quay về phía phòng anh nhìn
một chút, phát hiện anh cũng đang nhìn sang, mỉm cười với anh: “Mấy
ngày?”
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô nhóc, Hà Tử Nghiệp tâm
tình bỗng trở nên sáng sủa, anh suy nghĩ một vòng mới mở miệng nói: “Năm ngày!”
Lâm Cảnh Nguyệt không nghi ngờ gì, đáp một tiếng cúp điện thoại, thầm nghĩ Hà Tử Nghiệp thật rất bận rộn, lịch trình lại muốn xếp hàng dài. Hà Tử Nghiệp nhìn cô cúi đầu bận rộn lại không ngừng cười vui vẻ, năm ngày này anh thật sự rất chờ mong.
Lại cầm điện thoại
lên, phân công công việc cho mấy quản lý, Hà đại tổng giám đốc danh
chính ngôn thuận mang theo thư ký trên danh nghĩa thực sự là bạn gái
mình đi thành phố D, nói thật oai là đi công tác. Một chút cũng không để ý âm thanh các quản lý chuyên môn đang kêu khổ thấu trời.
Thành
phố D cách thành phố A rất xa, gần như là một nửa Trung Quốc, Hà Tử
Nghiệp dĩ nhiên không thể lái xe đi, hai người liền mua vé bay thẳng đến thành phố D. Thành phố D đang là mùa du lịch, trên đường phố đầy ắp
người, ngay cả lái xe cũng rất khó khăn, Hà Tử Nghiệp cùng Lâm Cảnh
Nguyệt đứng phơi nắng nửa giờ mới không dễ gì gọi được một chiếc taxi
chạy tới khách sạn đã đặt sẵn.
Lâm Cảnh Nguyệt có chút cảm thấy
kỳ lạ, mỗi lần công tác Hà tử Nghiệp đều trước tiên đi bàn chuyện làm
ăn, sau đó mới đến khách sạn, lần này sao lại đến thẳng khách sạn chứ?
Cô mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều,
chỉ thuận miệng hỏi Hà Tử Nghiệp một chút.
Hà Tử Nghiệp giải
thích là bởi vì thành phố D quá xa, mọi người đều muốn nghỉ ngơi hồi
phục trước ngày mai mới bàn chuyện công việc. Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu
một cái cũng không hoài nghi gì, nhắm mắt lại dưỡng thần, không nhìn
thấy ánh mắt Hà Tử Nghiệp lóe lên u quang.
Đến khách sạn lại càng không thuận lợi, chỉ còn có một gian phong! Lâm Cảnh Nguyệt bất mãn
kháng nghị: : “Chúng tôi rõ ràng đã đặt trước, ban đầu vì sao lại không
thông báo lại với chúng tôi?”
Lễ tân cười cười: “Hệ thống máy vi tính hôm qua bị hư, cho nên chúng tôi biết đã sai rồi, thật ngượng ngùng.”
“vậy tại sao không gọi điện báo cho chúng tôi