
lúc đi ra bước chân hơi lảo đảo, anh thật sự là uống nhiều quá.
Nhìn thấy vậy, Hàn Mộ Vân đi nhanh đến đỡ, lại bị Hà Tử Nghiệp hất tay ra,
hắn nhìn bàn tay trống rỗng của mình trong không khí trong lòng có chút
tức giận: Thật sự là lòng lang dạ thú mà! Xem ra tối nay hắn lại phải
làm thêm một nhiệm vụ: đem Hà Tử Nghiệp đưa về nhà.
Nhưng không
ngờ, hắn mới vừa khôi phục tinh thần thì Hà Tử Nghiệp đã mở cửa xe ngồi
vào, trực tiếp khởi động máy chạy nhanh như làn khói, Hàn Mộ Vân trợn
mắt há mồm. Lập tức không dám chậm trễ, dù sao Hà Tử Nghiệp cũng uống
nhiều rượu nưu vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì thực sự phiền toái.
Nhưng cho dù Hàn Mộ Vân đạp ga kiệt sức đuổi theo vẫn không tìm thấy bóng
dáng của Hà Tử Nghiệp. Hắn không khỏi vỗ trán thở dài, hắn đay đã gây ra nghiệt gì mà đụng phải loại chuyện như vậy chứ ?
Hàn Mộ Vân
không phải là người ngốc, suy nghĩ một chút, Hà Tử Nghiệp có thể là về
công ty rồi, dù sao ngọn nguồn phiền não của anh ta cũng ở chỗ đó, cởi
chuông phải do người buộc chuông chứ sao. Vì vậy hắn ta trực tiếp đạp ga trở về công ty.
Không thể không nói, Hàn Mộ vân thật sự vẫn hiểu rõ Hà Tử Nghiệp, anh đúng là về công ty, hơn nữa còn chạy thẳng đến
phòng làm việc của Lâm Cảnh Nguyệt. Chỉ là khi đẩy cửa ra lại vô ích, cô không có ở nơi đó.
Lâm Cảnh Nguyệt thật ra không hề rời khỏi
công ty, cô đã không còn là cô gái nhỏ bốc đồng, biết nặng nhẹ. Tình cảm và cuộc việc nhất định phải tách bạch, đạo lý này cô vẫn hiểu được.
Mặc dù trái tim co rút rất khó chịu, nhưng vẫn chịu đựng làm xong công việc trong tay. Có lúc bận rộn cũng là một biện pháp tốt khiến cho mình quên đi tất cả.
Nhưng mỗi khi dừng lại, lời nói khắc nghiệt lại tràn
ngập trong đầu cô. Lâm Cảnh Nguyệt nhìn căn phòng bên kia vách thủy tinh lòng lại đau thương, cô thật ra cũng không có ý gì khác, cũng không có
suy nghĩ nhiều như vậy. Vì Hàn Mộ Vân đột nhiên đến làm rối loạn tất cả ý định của cô, cô không phải là không oán giận, cô cũng không phải là
thánh mẫu, sao có thể tha thứ người đã gián tiếp gây ra cái chết của
mình. Nhưng cô cũng không có quên, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy, cho nên hắn biết, cô thật ra không có tư cách hận bất cứ kẻ nào.
Cô
chỉ muốn lại một lần tiếp xúc với Hàn Mộ Vân, muốn tất cả tình cảm đối
với hắn hoàn toàn biến mất ở trong lòng, từ đó chân chính làm người,
không còn suy nghĩ.
Lâm Cảnh Nguyệt không nghĩ Hà Tử Nghiệp sẽ
phản ứng lớn như vậy, trong chốc lát lòng cô cũng có chút vui mừng, cái
này có phải nói rõ anh không muốn cô cùng người đàn ông khác tiếp xúc,
nhưng nghĩ cẩn thận lại, nếu như kiếp trước thì còn có thể, nhưng đặt
vào hoàn cảnh bây giờ lại rất không bình thường, lúc này, anh đối với cô cơ bản không có bao nhiêu tình cảm, cớ gì lại vì cô mà ghen?
Có
lẽ anh chỉ không muốn có người đi theo bên cạnh, dù sao bọn họ cũng là
bạn tốt, một người đến sau thế nào cũng không thể so được.
Đầu óc chất đầy các ý tưởng phong phú, lại cảm thấy vì anh tức giận đối với
mình mà cảm thấy uất ức, Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng phải rời phòng làm
việc đi lên sân thượng.
Ba tháng sống lại, cô chưa bao giờ đặt
chân lại lên nơi này, thậm chí mỗi lần nghĩ tới nơi này sẽ sợ chảy mồ
hôi lạnh ướt sũng cả người, nhưng Hàn Mộ Vân đến lại giống như một cơ
hội để cho cô chân chính vứt bỏ quá khứ bắt đầu sống lại một cuộc đời
mới.
Lâm Cảnh Nguyệt nghĩ, có lẽ sau khi cô khắc phục được sự sợ
hãi đối với sân thượng này cô có lẽ sẽ đối với Hàn Mộ Vân một chút cảm
giác cũng không có.
Tình yêu của cô ở kiếp trước sớm đã biến mất, hiện tại chỉ còn lại hận ý đang dây dưa thật chặt ở trong lòng.
Lâm Cảnh Nguyệt từng bước đi lên sân thượng, cô đi rất chậm, giống như đang cực kỳ kiềm chế cái gì. Trên trán đã thấm một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt
cũng tái nhợt vô cùng, hai chân run run, nhưng cô vẫn không dừng lại.
Hà Tử Nghiệp không biết tại sao anh phải chạy đến sân thượng, anh dường
như chưa đến nơi này, nhưng hôm nay quỷ thần xui khiến hai chân anh
giống như không nghe sai bảo, trực tiếp chạy đến đây.
Vừa mới
bước lên sân thượng, anh liền ngây dại, trong nháy mắt sự khủng hoảng
khổng lồ chụp tới, cả người run lên, trên mặt cũng mất đi huyết sắc. Anh nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt đang đứng giữa sân thượng, gió thổi mái tóc
của cô, áo voan cũng đong đưa theo gió, phiêu dật không chân thật.
Sợ, sợ hãi. Hà Tử Nghiệp không biết làm sao để hình dung cảm giác trong
lòng, tại sao rõ ràng cô đứng đó nhưng anh lại cảm thấy cô không có ở
đây. Hàm răng anh bắt đầu run lên, giống như bản thân đang ở dưới một
hầm băng, một loại dự cảm xấu ngập tràn đầu óc của anh.
Anh nghĩ
cũng không nghĩ, vọt thẳng đến ôm cô thặt chặt vào trong ngực giống như
quá khứ, dùng sức, hung hăng, dường như muốn nhập cô vào máu thịt của
mình: “Cảnh Nguyệt….Cảnh Nguyệt….” Anh hốt hoảng, nỉ non, giống như trí
nhớ lần cuối cùng của cô. (Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của 2 anh chị thành anh – em nhé mọi người)
Anh không kêu cô là thư ký Lâm hay Lâm Cảnh Nguyệt, anh gọi cô là Cảnh
Nguyệt. Từng tiếng, từng tiếng, man