
iệc nói thẳng, đâu cần nói nhiều lời vô nghĩa như
vậy”. Giản Tình bó tay nhìn cô bé. Mọi người ai cũng nói năm mới mọi
điều mới, chỉ có con quỷ tham ăn này vẫn cuồng thức ăn ngon như trước.
Tiểu Lâm thấy có cơm trưa từ trên trời rơi xuống, lập tức cười toe
toét, quay đầu nói với Phương Khiêm: “Phương boss, giờ nhà anh có việc,
nhẽ ra nên phát lì xì cho loại độc thân ế ẩm như tôi đây chứ!”.
Lại là phu nhân giám đốc, lại là nhà có việc, Tiểu Lâm xem như nịnh
hót trúng chỗ hiểm. Phương boss ung dung rút ví tiền, mỉm cười hỏi: “Tôi không mang lì xì, đưa tiền mặt được không?”
Hai mắt Tiểu Lâm rực sáng, không ngờ boss hào phóng như vậy. Cô nhanh chóng đồng ý, cười tủm tỉm đáp: “Đương nhiên là được, chỉ cần tờ màu đỏ là được”.
Phương Boss không thèm tính toán, tay rút ngay vài tờ đưa cho Tiểu
Lâm, khẽ cười: “Hy vọng năm mới cô cố gắng để thân thể phát triển dài
lên, đừng ngang ra nữa”.
Tiểu Lâm đang phấn khởi nhận tiền, nghe lời chúc của Phương boss thì lệ rơi đầy mặt, “Boss bắt nạt người ta”.
Đáng tiếc vẻ mặt lên án của cô đã bị cánh cửa thang máy vừa to vừa dày chặn lại. Boss lớn bắt nạt cô xong đã sớm bỏ đi mất.
Giản Tình đứng xem, không nhịn được phá lên cười, còn bồi thêm một
câu, “Tiểu Lâm, em tưởng tiền trên người boss dễ lấy vậy sao?”.
Tiểu Lâm nhăn mũi. Thôi, dù sao cô cũng đã quen bị đả kích, cứ có
tiền là tốt rồi. Đôi tay to béo vội rút mấy tờ tiền Phương boss vừa đưa
ra, rồi thốt lên, “Ôi trời, đây là lì xì nhiều nhất em thu được trong
vòng mấy năm nay, đủ để đi ăn vài bữa tiệc lớn đấy”.
Giản Tình chịu thua lắc đầu. Cô bé Tiểu Lâm này, cứ như diễn viên hài vậy.
Buổi trưa, Giản Tình và Lâm Kiều Kiều cùng hẹn với Tần Tiểu Ý. Ba cô
gái tụ tập, vừa ăn cơm vừa kể những chuyện vui vẻ trong kì nghỉ. Giản
Tình tiện thể khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay, khuôn mặt ngọt ngào
của cô khiến hai cô gái bên cạnh bĩu môi coi thường.
Cuộc sống là vậy đấy. Một người bình thường có niềm vui không tầm
thường, có người yêu thương mình, có bạn bè tri kỉ, có gia đình thân
yêu, tất cả đều là khởi nguồn của hạnh phúc.
Buổi trưa cùng ăn cơm với chị em thân thiết, cho nên cả buổi chiều
tâm trạng của Giản Tình rất tốt. Cô không để ý tới việc người khác luôn
đề phòng, e dè cô nữa, mà chỉ chuyên tâm làm tròn bổn phận của mình.
Tuy nhiên lúc cô nhận được điện thoại của Phương Khiêm, tâm trạng vui vẻ ấy đã lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Trong điện thoại, Phương Khiêm nói như thế này: “Mẹ anh đã về, bà muốn gặp em”.
Vài từ đơn giản đã làm cho Giản Tình rớt mộng, “Bà muốn gặp em?”
“Đừng căng thẳng, chỉ là ra mắt đơn giản, anh sẽ đi cùng em”. Phương Khiêm ở đầu kia điện thoại an ủi cô.
Giản Tình cảm thấy bàn tay cầm điện thoại đang run lên từng chặp, “Bà… biết chúng ta đính hôn rồi sao?”.
“Ừ, anh đã báo cho ba mẹ”.
“Vậy khi nào chúng ta đi gặp họ?”. Chuyện phải đến thì sẽ đến, dù sao cũng không trốn tránh mãi được. Giản Tình tự cổ vũ mình.
“Tan tầm chúng ta đến thẳng nhà ba mẹ. Anh đã mua cho em mấy bộ lễ phục rồi, lát nữa sẽ đưa em đi thử”.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Tình ngồi thừ người. Đi ra mắt cũng phải mặc lễ phục đàng hoàng, ba mẹ anh là người nghiêm túc đến vậy ư? Về sau cô phải ở chung với họ như thế nào? Nghe nói nhà những người lắm tiền
có rất nhiều chuyện phức tạp, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người thuộc
giới xã hội thượng lưu, thật sự cô có thể ứng phó được sao?
Cứ nghĩ đến tương lai sau này, Giản Tình lại cảm thấy nhụt chí.
Lúc tan tầm, Phương Khiêm đưa cô đi thử quần áo, rồi đi trang điểm,
cho đến khi cô trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, Phương Khiêm mới lái xe
thẳng hướng về nhà họ Phương.
Suốt dọc đường, Giản Tình lo lắng không biết phải nói gì, cô chỉ mím môi ngồi đờ đẫn, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Phương Khiêm cũng nhận ra cô đang căng thẳng. Lúc dừng xe ở cửa lớn
nhà họ Phương, anh kéo cô vào lòng dỗ dành, “Đừng sợ, tất cả đã có anh”.
Giản Tình gật đầu. Đúng vậy, cho dù không tin tưởng bản thân, cũng
phải tin tưởng người đàn ông của mình. Nghĩ được như vậy, khuôn mặt nhỏ
nhắn nãy giờ vẫn căng cứng, cuối cùng đã nở một nụ cười.
ơi ở của nhà họ Phương là một khu biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành
phố S. Đó là một tòa biệt thự cổ kính, cấu trúc khá khác biệt so với các khu biệt thự ngày nay. Biệt thự được xây dựa theo thế núi, giữa các tòa nhà đều có một vườn cây nhỏ, khiến người ta có cảm giác như đang lạc
vào chốn ẩn dật nhàn nhã.
Đợi cửa lớn mở ra, Phương Khiêm lái xe vào rồi chạy thêm một đoạn
ngắn nữa. Giản Tình dù đang rất căng thẳng nhưng vẫn bị thu hút bởi các
loại hoa cỏ hiếm thấy, đa dạng nơi đây.
Giản Tình nhìn hoa cả mắt, quay sang Phương Khiêm tán thưởng: “Hoa cỏ ở đây thật thú vị, khuôn hình của bồn cảnh trông rất lạ mắt”.
Phương Khiêm mỉm cười khoan khoái, âu yếm nhìn cô, “Em mà nói với ba anh mấy lời này, chắc chắn ông sẽ rất vui”.
Giản Tình tiêu hóa hết lời nói của anh, bèn kinh ngạc hỏi: “Tất cả chỗ này đều do ba anh trồng?”.
“Hầu như là thế”. Phương Khiêm gật đầu, “Từ sau khi ba giao công ty cho anh, ngày nào cũng đắm c