
dành cho anh một sự
bất ngờ, thì giờ đây ngược lại là anh làm cô bất ngờ.
“Sao anh biết hôm nay em về?”. Giản Tình đi về phía anh, nở nụ cười
ngọt ngào. Rõ ràng cô đã dặn ba mẹ không được tiết lộ “hành tung” của
mình, kết quả là vẫn bị anh biết.
“Giản Diệp bán tin tình báo cho anh”. Không để ý rằng hai người đang
đứng trước cửa bến xe, Phương Khiêm vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, mùi thơm cơ thể quen thuộc khiến anh thở ra một hơi thỏa mãn.
Trai tài gái sắc ôm nhau tình cảm, ngay lập tức thu hút ánh mắt tò mò của người đi đường.
Giản Tình bị người ta nhòm ngó thì xấu hổ, cô đỏ mặt nói khẽ: “Chúng ta về nhà trước đã”.
Về đến nhà, Giản Tình quan sát chung quanh, phát hiện phòng ốc được
lau chùi không sót một hạt bụi, cô bật cười trêu chọc anh, “Sạch thật
đấy, là do anh tự tay lau chùi à?”.
Anh ném hành lý lên trên sofa, nhíu mày đáp: “Sao hả, em không tin?”.
Giản Tình cười gật đầu, “Có một chút”.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, vẫy tay gọi cô. Giản Tình ngoan ngoãn đến
ngồi cạnh anh, cúi người xuống, đầu dựa vào ngực anh, hít một hơi thật
sâu, cảm nhận hơi thở quen thuộc trên người anh.
Anh nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, làn môi hơi lạnh khẽ cọ xát lên môi cô, “Nhớ anh không?”.
Giản Tình nhìn thẳng vào đôi mắt sắc nhọn của anh, nhẹ nhàng đáp: “Rất nhớ”.
Nỗi nhớ nhung đến tột độ này chẳng thể biểu đạt được bằng bất kì một
thứ ngôn ngữ nào, mà chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, an ủi lẫn nhau. Với
loại tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, hôn môi cũng là một biện pháp để giảm
bớt tương tư. Môi kề môi, đầu lưỡi giao hợp, quấn lấy nhau, trao cho
nhau thứ tình cảm ấm áp. Nếu có thể, nụ hôn sẽ cứ thế kéo dài đến vô
tận.
Lúc nụ hôn nóng bỏng của Phương Khiêm ngừng lại, Giản Tình đã thở hổn hển, nhưng trong lòng có một giọng nói gào thét. Không đủ, một nụ hôn
vẫn không đủ…
Ánh mắt hai người giao nhau, trao cho nhau cảm xúc của mình trong im
lặng. Ngay sau đó, Giản Tình đã bị anh bế lên, đi vào phòng ngủ.
Có lẽ, dục vọng nguyên thủy nhất mới có thể bộc lộ hết nỗi nhớ nhung trong lòng.
Lúc vật to lớn của anh đi vào nơi chật hẹp của cô, Giản Tình mới có
thể khẳng định một điều: Đời này, cô mãi mãi không thể rời khỏi anh.
Anh ngang ngược xâm lược, tư thế không ngừng biến hóa, va chạm quá
mức mạnh mẽ, làm cho Giản Tình không kịp thích ứng, chỉ có thể khẽ rên
rỉ từng đợt đứt quãng.
Một lần rồi lại một lần, cả người Giản Tình đã run rẩy, nhưng anh
không hề có dấu hiệu muốn dừng lại. Chỗ cơ thể bị ma sát đã trở nên nên
nóng rực, ẩm ướt. Dịch mật cứ thế tuôn ra làm ướt đẫm cả ra trải giường. Thân thể anh đổ mồ hôi như mưa, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt cháy
bỏng tràn ngập tình dục.
“Khiêm… Chậm một chút”. Giản Tình đáng thương thấp giọng cầu xin.
Loại mẫn cảm lên đến đỉnh điểm này khiến mỗi khi cô nhận sự va chạm, cả
người đều co rút lại.
Phương Khiêm cúi đầu hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Bảo bối ngoan…”. Rồi lại duỗi tay dang đôi chân dài trắng nõn của cô thành một
góc độ cực lớn, xong tiến mạnh vào trong mật đạo mềm mại của cô.
Giản Tình cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Rõ ràng cô cảm giác đã tới cực hạn, nhưng dưới sự ma sát của anh, cô thấy tình triều dường như lại ập đến, hơn nữa còn mãnh liệt hơn, cuồng dã hơn…
Khi tất cả đã lắng xuống, suy nghĩ duy nhất trong đầu Giản Tình lúc
bấy giờ là: Anh làm chuyện đó chẳng có chút lịch sự, văn hóa nào cả!
Ngày hôm sau là ngày nghỉ phép cuối cùng của Giản Tình, nhưng ở nhà
mãi cũng chán, bởi vậy sáng sớm cô đã đi làm cùng Phương Khiêm.
Việc tốt nhất khi công khai quan hệ chính là có thể sống chung với
Phương Khiêm mà không cần giấu giếm, có thể ngồi trên xe vào thẳng bãi
đậu, hơn nữa không cần chen chúc trong thang máy thường mà có thể thoải
mái đi cùng anh trong thang máy chuyên dụng.
Vừa bước vào thang máy rộng rãi, Giản Tình đã cất tiếng trêu anh, “Làm bạn gái của anh rất có lợi”.
Phương Khiêm đưa mắt nhìn cô, nghiêm trang trả lời: “Làm vợ của anh lại càng có lợi hơn”.
Giản Tình nghe anh nói xong, ánh mắt bỗng dừng lại trên chiếc nhẫn
kim cương ở ngón áp út, cô lập tức đồng ý với quan điểm của anh. Làm vợ
của anh thật có lợi, ngay cả kim cương cũng rất lớn.
Lúc Giản Tình đi ra khỏi thang máy, chợt thấy Lâm Kiều Kiều nhiều
ngày không gặp đã đứng chờ ở cửa thang máy từ lâu. Thấy thang máy từ từ
mở ra, cô vội vàng khom lưng nói: “Chúc năm mới giám đốc, chúc năm mới
phu nhân giám đốc,…”.
Phương Khiêm vừa ấn xong nút đóng cửa, nghe thấy Tiểu Lâm gọi phu
nhân giám đốc thì lại vui vẻ mở ra, đứng tựa ở cạnh cửa, nửa cười nửa
không nhìn Tiểu Lâm, “Chúc năm mới!”.
“Em nghe chị Tần bảo hai người đã đính hôn, cho nên vội vàng đến đây
chúc mừng”. Tiểu Lâm cười hề hề, nhiều ngày không gặp, mặt của cô bé
hình như lại tròn thêm một vòng.
Giản Tình bị một câu “phu nhân giám đốc” của cô làm cho vừa bực vừa
thẹn, bèn giậm chân, cười mắng: “Còn chị thì chúc em trở thành siêu nịnh bợ”.
“Đúng đúng, chị thấy em nịnh bợ có đẳng cấp thế này, vậy trưa nay mời em ăn một bữa cơm được không?”. Tiểu Lâm trơ mặt đề nghị.
“Muốn ăn cơm cứ v