
hẫn chưa từng có, bằng thái độ
như đang tôn thờ một tác phẩm nghệ thuật, anh dùng môi mình vẽ một lượt
trên khắp người cô.
Giản Tình từ từ nhắm hai mắt lại, mỗi một tấc da thịt
trên cơ thể đều có thể cảm giác được rất rõ sự đụng chạm của anh. Khi
đầu lưỡi của anh liếm lên trên đỉnh núi nở nang của cô, cô rốt cục không kìm được nữa cong thắt lưng lên, khẽ rên rỉ thành tiếng. Thứ cảm giác
ngượng ngùng lại khoan khoái này không ngừng đánh vào cả thể xác lẫn
tinh thần cô. Thân thể mà cô giữ gìn hơn hai mươi năm, giờ phút này rốt
cục cũng nở rộ vì người đàn ông mà cô yêu.
Cho dù cô nguyện ý giao bản thân mình cho anh nhưng lần
đầu tiên đón nhận khát vọng mãnh liệt như vậy vẫn khiến cả người Giản
Tình cứng ngắc. Anh nhẹ nhàng dỗ dành bên tai cô, đôi bàn tay dịu dàng
lướt trên người cô tiến thẳng đến vùng tam giác thần bí nhất.
“Ưm… Đừng!”. Quá ngại ngùng, cô không kìm được khẽ ngăn cản, hai chân cũng khép chặt lại.
Phương Khiêm nhẫn nại trấn an cô gái nhỏ chưa có kinh nghiệm, động tác tay không hề ngừng một giây nào.
Nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, một bàn tay dịu dàng phủ
lên vùng trung tâm mẫn cảm nhất, ngón tay lướt qua lướt lại trên khe hở
đang khép chặt của cô rồi bắt đầu vuốt ve.
Lính mới như Giản Tình sao có thể chống đỡ được kỹ thuật kích thích cao siêu của anh, cơ thể khô nóng cũng dần dần trở nên ẩm
ướt, đôi môi đỏ mọng của cô hé mở tựa như con cá rời khỏi nước đang cố
gắng hít thở.
Phương Khiêm cảm nhận được sự ẩm ướt của cô, hai ngón
tay lẳng lặng tiến sâu trong cửa vào ấm áp, vừa tiến thêm một chút đã
cảm thấy bị hút chặt, Phương Khiêm hít sâu một hơi. Con đường nhỏ hẹp
như vậy, có thể đoán trước được lát nữa khi anh tiến vào trong cô sẽ
khoan khoái biết bao nhiêu!
Bị ngón tay anh xâm nhập, cảm giác lạ lẫm khó chịu khiến Giản Tình không thoải mái rên rỉ, xoay mông muốn thoát khỏi ngón tay
anh. Phương Khiêm nhận ra cô không thoải mái, vươn ngón tay cái ấn vào
mặt trên nụ hoa đỏ trung tâm của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
Khoái cảm trào dâng đột ngột khiến Giản Tình không kìm
được run rẩy cả người, ngay sau đó cao trào đủ để làm cô đắm chìm đã ập
đến.
Nhìn cô gái nhỏ run rẩy, Phương Khiêm lặng lẽ nở nụ
cười. Không ngờ cô gái nhỏ này lại mẫn cảm đến vậy. Quả là một báu vật
hiếm có! Anh bỗng có loại cảm giác đắc ý khi chiếm được vật quý hiếm.
Khi anh không chút do dự tiến vào cơ thể cô, cảm giác
đau đớn như xé rách khiến Giản Tình không kìm được chảy nước mắt. Giọt
nước mắt kia còn chưa kịp lăn xuống đã được anh dùng môi đón lấy.
Thật ra trong lòng Giản Tình rất vui vì người chứng kiến cô lột xác từ một cô gái thành một phụ nữ là người đàn ông mà cô yêu
nhất. Chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến cô vui mừng thật lâu rồi.
Tuy rằng không biết anh có thể ở bên cạnh cô bao lâu
nhưng tình yêu của hai người lúc này đã giúp cô có đủ dũng khí để đối
mặt với những thay đổi trong tương lai. Nếu cuối cùng bọn họ chia tay,
cô cũng sẽ dùng những gì ngọt ngào nhất để nhớ về người đàn ông này. Còn nếu bọn họ may mắn có thể tiếp tục ở bên nhau thì cô sẽ dùng toàn bộ
sinh mệnh mình để yêu anh.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào từ ngoài
cửa sổ, Giản Tình mở mắt ra đã nhìn thấy người đàn ông của cô đang nằm
ngủ say bên cạnh ngủ. Còn gì có thể hạnh phúc hơn là được nhìn thấy
khuôn mặt lúc ngủ của người mình yêu? Còn gì có thể thoả mãn hơn là được ở bên cạnh người mình yêu? Không có gì hết, trong mắt cô, người đàn ông này chính là thế giới của cô, là tất cả của cô.
Sau đó, anh ấy nhẹ nhàng mở mắt dưới cái nhìn chăm chú
của cô, miệng nở một nụ cười thật dịu dàng, khẽ thì thầm: “Chào buổi
sáng”.
Giản Tình nhẹ nhàng cười, đáp lại: “Chào buổi sáng”.
Cuộc sống của bọn họ, từ buổi sớm hôm ấy đã được lật sang một trang mới…