Đánh Cắp Tình Yêu

Đánh Cắp Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325625

Bình chọn: 8.00/10/562 lượt.

iêm túc, “Giản Tình, em có đồng ý để anh yêu thương em cả đời không?”.

“Cả đời?”. Hạnh phúc quá lớn, sẽ khiến người ta không biết phải làm

thế nào. Lúc này lòng Giản Tình đang rối bời, ngay cả nói cũng không

biết phải nói bằng cách nào.

“Đúng vậy, cả đời, em có đồng ý không?”. Nhìn thấy phản ứng thất

thường của cô, Phương boss vẫn cực kỳ kiên nhẫn, nhưng mà giọng nói đã

lộ vẻ dụ dỗ, lừa gạt.

Dòng lệ nóng hổi lập tức chảy ra từ khóe mắt, Giản Tình mấp máy môi, trịnh trọng gật đầu, “Em đồng ý”.

Tầm mắt vẫn còn mờ nước, ngón áp út của Giản Tình đã được Phương

Khiêm đeo vào chiếc nhẫn kim cương mà anh chuẩn bị từ trước, một giọt

mưa nhẹ nhàng hạ xuống đó. Giọt nước mưa này, tựa như giọt nước mắt hạnh phúc từ khóe mắt Giản Tình, lóng lánh trong suốt.

Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng bóng trên ngón tay, Giản Tình cảm giác như đang nằm mơ. Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, rưng rưng cười, “Anh đã hứa nguyện trước mặt Phật tổ, vì vậy không bao giờ có thể đổi ý. Cả

đời này, anh mãi mãi là của em”.

Hiếm khi thấy được cô bộc lộ tình cảm, anh rất hưởng thụ gật đầu, “Chỉ cần đời này của anh thôi sao?”.

Biết rõ anh đang trêu chọc cô, nhưng Giản Tình vẫn nghiêm túc đáp: “Đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa…”

Anh bị cô chọc cười, tiếng cười sang sảng cứ vang mãi bên tai, “Tình, thì ra em cũng có lúc ngây thơ thế này”.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô của anh, Giản Tình cảm thấy tất cả

những việc tốt đẹp này đều không thật chút nào. Nếu hai năm trước có

người bảo cô, sẽ có một người đàn ông thế này đi với cô suốt cuộc đời,

đánh chết cô cũng không tin. Người đàn ông xuất sắc, hoàn mỹ như vậy,

làm sao một người bình thường như cô có thể có được? Nhưng hiện giờ,

trong khoảnh khắc anh đeo nhẫn cho cô, rốt cục cô cũng tin, kỳ tích tồn

tại, cho dù một người bình thường cũng có thể có được một tình yêu không tầm thường.

Từ nay về sau, người đàn ông này hoàn toàn thuộc về một mình cô,

không cần phải cẩn thận, cũng không cần lo được lo mất, cô có thể tự hào nói với mọi người, “Anh ấy là người đàn ông của tôi”.

Sống chung hai năm, Giản Tình hiểu rõ tính cách của anh. Người như

Phương Khiêm sẽ không dễ dàng bằng lòng hứa hẹn. Một khi anh đã hứa hẹn

một việc gì, anh sẽ rất chuyên tâm hoàn thành nó. Giờ đây, anh hứa hẹn ở bên cô cả đời, cô cũng nguyện ý mang trăm phần trăm tin tưởng, tin rằng anh nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa của mình.

Tình yêu, lúc bắt đầu là vui sướng, đến khoảng giữa là tuyệt vời, cho tới bây giờ là không thể thiếu lẫn nhau. Giản Tình cảm thấy bản thân

mình quá may mắn, mới có thể vun bón cho tình cảm này đơm hoa kết quả,

còn Phương Khiêm, chính là nguồn suối mà cô may mắn có được.

Buổi chiều về đến nhà, Phương Khiêm liền chính thức nói việc hôn sự

với ba mẹ Giản Tình, hy vọng hai ông bà đồng ý gả con gái cho anh. Ba mẹ Giản Tình quan sát Phương Khiêm mấy ngày, rất hài lòng với chàng rể

tương lai xuất sắc này, vừa thấy anh nghiêm túc nhắc đến việc hôn nhân,

hai người đã mừng rỡ cười toe toét, đồng ý ngay lập tức.

Tuy rất vui mừng, nhưng mẹ Giản Tình vẫn lo lắng hỏi Phương Khiêm,

“Tiểu Khiêm, con cầu hôn Giản Tình, người nhà con có ý kiến gì không?”.

Phương Khiêm khẽ cười, đáp: “Họ đều rất ủng hộ con, chờ sau khi mẹ con về nước, con sẽ dẫn họ đến thăm hỏi ba mẹ”.

“Gì mà thăm với chả hỏi, ông bà bên ấy đến đã là vinh hạnh của ba mẹ

rồi”. Ba Giản Tình cười phớ lớ khoát tay, ý bảo Phương Khiêm đừng khách

khí như vậy.

Mấy người bàn bạc, trao đổi với nhau, cảm thấy “chọn ngày không bằng

làm ngay”. Hôm nay tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chi bằng buổi tối

làm hai mâm cơm, tổ chức luôn tiệc đính hôn cho hai người.

Quyết định xong xuôi, người nhà họ Giản lập tức tất bật chuẩn bị.

Thấy phản ứng của mọi người đột ngột trở nên quá mức nhiệt tình, Giản

Tình chưa kịp lấy tinh thần. Cô bèn kéo Phương Khiêm ra ngoài, lo lắng

hỏi: “Chúng ta không thể đính hôn ở nhà được, em còn chưa gặp ba mẹ anh. Nhỡ họ trách chúng ta không biết lễ nghĩa trên dưới thì làm thế nào?”.

Phương Khiêm mỉm cười, kéo cô gái nhỏ hay lo lắng vào trong lòng dỗ

dành, “Ba mẹ em đang phấn khởi, em cứ để tùy họ làm. Khi quay về thành

phố S, chúng ta sẽ tổ chức lại một bữa thật long trọng. Anh đâu thể để

vợ anh phải ấm ức”.

Nếu Phương Khiêm đã nói như vậy, Giản Tình cũng không có ý kiến gì

nữa. Nhưng mà anh nói sai rồi, cho dù chỉ là tiệc đính hôn đơn giản, cô

cũng sẽ không cảm thấy ấm ức.

Ở nông thôn, ai ai cũng thích đông vui, náo nhiệt. Ban đầu chỉ chuẩn

bị hai mâm, nhưng đến lúc ăn cơm, mọi người đã chen chật cả ba mâm. Ba

Giản Tình hãnh diện dẫn Phương Khiêm đi mời rượu. Đứng phía sau, Phương

Khiêm biểu hiện rất sảng khoái. Mọi người bảo anh uống, anh không ngần

ngại uống cạn luôn. Đi mấy vòng liền, anh cũng đã uống khá nhiều.

Tửu lượng Phương Khiêm không tồi, chất lượng rượu cũng rất tốt. Anh

là người càng uống nhiều càng tỉnh, thấy anh càng lúc càng trầm lặng,

biết rõ tính cách của anh, Giản Tình thấy sốt ruột, mấy lần muốn đứng

lên mời rượu, nhưng luôn bị những người cùng bàn giữ lại.


Ring ring