
Tiểu Tình, chúng ta uống một chén, mình chúc các cậu sống với nhau
đến đầu bạc răng long, hạnh phúc cả đời.” Diệu Ngọc ngồi bên cạnh cô,
mỉm cười nâng chén với cô.
Giản Tình cạn chén, “Cảm ơn”.
Diệu Ngọc uống một ngụm bia xong, cất tiếng, “Tiểu Tình, nói thật, từ nhỏ đến giờ, mình luôn ghen tị với cậu”.
Nghe cô nói vậy, Giản Tình kinh ngạc nhướn mày. Hay là Diệu Ngọc cũng uống say rồi?
“Quả thật mình rất ghen tị với cậu. Từ nhỏ đến lớn, cậu xinh đẹp, tốt bụng, thành tích lúc nào cũng tốt. Người lớn đều quý cậu, mỗi khi họ
mắng con mình, đều mắng là: ‘Sao mày lại hư đốn thế này, nhìn con gái
nhà bác Giản kia kìa, mày mà được bằng một nửa nó thôi thì chúng tao đã
sung sướng lắm rồi’.
Nhớ khi còn nhỏ, vào ngày mùa, mình bị ba mẹ gọi ra cấy mạ, trong
ruộng có rất nhiều đỉa, mình không dám xuống, còn khóc lóc kêu sợ, nhưng nếu mình không xuống người lớn sẽ mắng mình. Lúc đó, cậu lại có thể cầm sách vở ngồi ở bờ ruộng bên cạnh nhàn nhã đọc sách. Khi ấy mình đã
nghĩ, tại sao cậu lại may mắn đến vậy?”.
Diệu Ngọc nói xong lại uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Giản Tình,
tiếp tục nói: “Nhưng mà xem ra cậu đúng là rất may mắn, tìm được đối
tượng tốt thế này, hy vọng cậu sẽ quý trọng thật tốt”.
Nghe xong lời của cô, trong lòng Giản Tình có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô thở dài, “Mình sẽ quý trọng”.
“Lần này chuyện chúng mình đến nhờ Phương tổng chắc cậu cũng biết.
Thật ra chúng mình không được tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu, Chu Dịch vừa
lên làm quản lí đã gặp nhiều sóng gió, chức vụ vẫn chưa ổn định, cho nên chúng mình rất cần Phương tổng giúp đỡ, hy vọng cậu có thể nói giúp
mình”.
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Diệu Ngọc, Giản Tình mềm lòng. Chuyện
công việc, cô không muốn làm ảnh hưởng đến quyết định của Phương Khiêm,
Phương Khiêm cũng đã nói phải chờ anh tìm hiểu rồi mới quyết định sau.
Cơ hội cô giúp được không lớn, nhưng cô vẫn an ủi đáp lại, “Cậu yên tâm, mình sẽ cố gắng nói với anh ấy”.
“Tiểu Tình, Tiểu Khiêm say, con mau đỡ nó về phòng”. Mẹ Giản Tình vội vàng gọi cô.
Lúc này Giản Tình mới phát hiện mình không để ý một lát mà anh đã
uống say? Cô vội vàng bước lên đỡ anh, Giản Diệp cũng phụ một tay. Hai
chị em hợp sức đưa Phương Khiêm về phòng. Đuổi khéo Giản Diệp ra khỏi
phòng, Giản Tình mới tìm được cơ hội ở cùng với Phương Khiêm.
“Vợ à…” Anh đang say nằm trên giường, đột nhiên mở to mắt gọi.
Giản Tình sợ hãi, “Chẳng phải anh uống say ư?”.
Phương Khiêm uể oải chống người lên, cười quỷ quyệt, “Uống bia sao say được”.
“Anh giả vờ”.
“Không giả vờ sao có cơ hội ở cùng em”. Phương Khiêm dang tay, tóm cô vào trong lòng.
“Anh gian quá!”. Cô gái nhỏ trong lòng anh vừa cười vừa mắng yêu.
“Vợ à…” Anh lại dùng giọng nam trầm ấm gọi cô một lần nữa.
Giản Tình im lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười thật hạnh phúc, rất rất lâu sau, cô cũng cúi đầu gọi một tiếng, “Chồng à”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~\(≧▽≦) ~, nổi cả da gà, toát mồ
hôi hột… Không biết chương này có làm ai sốc không? Có vẻ rất buồn nôn,
nhưng ai bảo đây là văn ngọt ngào, càng mờ ám càng khỏe! Thật ra tôi đã
cố gắng tránh để buồn nôn rồi. Vốn định viết là: “Vợ à, anh yêu em”,
nhưng viết xong, sốc quá lại nhanh tay xóa luôn! Ha ha, sao tôi có thể
để một mình mình bị sốc được, tất cả cùng đến đây sốc đi! O(∩_∩)O
“Vợ à, anh yêu em…!”. Anh lại dùng giọng nam trầm ấm gọi cô một lần nữa.
Giản Tình im lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười thật hạnh phúc, rất rất lâu sau, cô cũng cúi đầu gọi một tiếng, “Chồng à, em cũng yêu anh”.
Hôm nay, Giản Tình bắt chuyến xe sớm quay về thành phố S, 9h là đã
đến nơi. Mặc dù Tết đã qua, nhưng dòng người quay về đông nghìn nghịt
nên mới chỉ đứng một lát ở bến xe, Giản Tình đã hết hồn trước biển người mênh mông. Xách theo một ít hành lý đơn giản, cô chen lấn một cách khó
khăn để ra khỏi bến xe.
Lần này đi về, Giản Tình không báo cho Phương Khiêm biết, một là vì
không muốn quầy rầy anh làm việc, hai là vì muốn dành cho anh một sự bất ngờ.
Phương Khiêm về thành phố S từ mùng năm, còn Giản Tình đợi hết phép
mới về, số ngày hai người xa nhau đã sắp lên đến con số mười. Mười ngày
này, Giản Tình đã ngập chìm trong nhung nhớ. Hơn nữa một ngày trước khi
Phương Khiêm đi, hai người vừa mới đính hôn. Vừa hạnh phúc đã phải chia
xa, điều này làm cho kì nghỉ của cô càng thêm buồn chán. Ngay cả mẹ cô
cũng dễ dàng nhìn ra tâm sự của cô, bèn khuyên cô nên quay về thành phố S trước hai ngày.
Nửa tháng trời tách biệt khỏi nhịp sống hối hả, nhộn nhịp, giờ quay
về nơi thành thị xe cộ qua lại như mắc cửi, Giản Tình nhất thời không
quen. Chợt nhớ hôm trước Phương Khiêm nói muốn về nông thôn dưỡng lão,
cô lại không kìm được mỉm cười.
“Giản Tình”.
Vừa mới xuống xe, cô đã nghe có người gọi mình. Đưa mắt lên, cô thấy
ngay người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác màu café như tỏa sáng trong đám đông. Bởi vì có anh tồn tại, tất cả cảnh vật lộn xộn xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Người đàn ông cô nhớ nhung nhiều ngày nay, đột ngột đứng ở trước mặt
cô, nở một nụ cười dịu dàng với cô. Đáng lẽ cô muốn