
đến vậy. Nội thất bên trong
được trang trí theo phong cách châu Âu, đậm chất quý phái. Quan sát một
lượt từ trên xuống dưới, từng góc nhỏ, từng dạng bài trí đều rất hoàn
hảo. Tóm lại, cách bố trí của nhà Phương Khiêm rất phù hợp với một câu – “xa hoa lộng lẫy”.
Bước vào đại sảnh, có một nhóm dăm ba người tụ lại uống rượu tán
phét, trò chuyện khá vui vẻ. Thấy Phương Khiêm xuất hiện, họ đều xông
tới ngay lập tức, bất kể là già hay trẻ đều tranh nhau để được nói
chuyện với anh.
Khi có người hỏi cô gái bên cạnh anh là ai, Phương Khiêm sẽ rộng rãi
nói cho họ biết cô là vợ chưa cưới của anh. Nếu không có ai hỏi, anh
cũng chẳng hé miệng.
Giản Tình khoác chặt tay anh, môi nở nụ cười nhợt nhạt. Cô còn hồi hộp hơn cả tưởng tượng.
Vóc dáng của Phương Linh tương tự Giản Tình, cô nhóc đi bên cạnh Giản Tình, thỉnh thoảng trả lời giúp cô. Cô nhóc có vẻ rất thích người chị
dâu xinh đẹp này.
“Những người đó đều không quan trọng, không đáng để anh em giới thiệu chị với họ”. Có lẽ nhận ra sự thắc mắc của Giản Tình, Phương Linh ghé
vào tai cô giải thích.
Giản Tình cảm kích mỉm cười với cô nhóc. Cô em chồng tương lai này càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Thì thầm to nhỏ với Phương Linh xong, Giản Tình nghếch mắt lên, nhìn
thấy dì Tề mà cô từng gặp một lần đứng ở phía trước. Bà mặc bộ quần áo
nghiêm chỉnh, khuôn mặt không có biểu hiện gì. Lúc bà nhìn thấy Phương
Khiêm và Giản Tình xuất hiện, bèn chào mọi người rồi đi đến, “Cậu chủ,
mời theo tôi đến phòng khách, ông bà chủ đang đợi hai người”.
Phương Khiêm khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giản Tình, đáp lời: “Đi thôi”.
Giản Tình đi theo bọn họ qua một dãy hành lang vào phòng khách. Khi
nhìn thấy cặp vợ chồng ngồi trên sofa, tim cô đập loạn lên. Ba mẹ Phương Khiêm chẳng hề giống với tưởng tượng của cô, đặc biệt là ba anh. Ông
dựa vào ghế sofa, tay kẹp một điếu xì gà, thấy hai người đi vào thì mỉm
cười hiền từ.
Còn mẹ Phương Khiêm thì có vẻ nghiêm túc hơn ba anh. Mặt mũi Phương
Khiêm giống mẹ nhiều hơn, vẻ mặt lạnh như băng không hé nửa lời lại càng giống nữa. Có lẽ bình thường ở công ty cũng nhìn quen vẻ mặt này của
anh, nên giờ cô không thấy sợ hãi lắm.
Mẹ Phương Khiêm là một phụ nữ đẹp. Cuộc sống an nhàn, có nhiều thời
gian chăm chút nhan sắc, nên cho dù tuổi bà chỉ tầm tuổi mẹ cô, nhưng
nhìn lại trẻ hơn khá nhiều.
Bộ sườn xám xanh biếc càng tôn thêm làn da nõn nà của bà, trông bà
giống như một ngôi sao trên TV, đẹp đẽ quý phái, khí chất phi phàm,
khiến người ta không thể dời mắt. Giản Tình nhìn khuôn mặt nghiêng nước
nghiêng thành của mẹ Phương Khiêm, trong lòng cảm thán không thôi. Người phụ nữ này, không biết khi còn trẻ thì xinh đẹp đến mức nào.
Phương Khiêm không để cô suy nghĩ miên man nữa, bèn đưa cô vào trong
phòng khách, cất tiếng giới thiệu, “Ba mẹ, đây là Giản Tình – vợ chưa
cưới của con”.
“Cháu chào hai bác”. Giản tình dịu dàng chào hỏi hai người.
Mẹ Phương Khiêm nghe thấy ba chữ “vợ chưa cưới”, nhíu mày, nhàn nhạt
mở miệng, “Còn chưa cử hành lễ đính hôn, sao đã gọi là vợ chưa cưới?”.
Bác Phương cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thấy vợ tỏ thái độ như vậy thì cũng gật đầu, “Lễ đính hôn đương nhiên phải làm rồi, hơn nữa còn
phải tổ chức thật long trọng”.
Mẹ Phương Khiêm trừng mắt lườm ông, nói tiếp: “Cho dù các con đã tổ
chức ở đâu, mẹ cũng sẽ không thừa nhận. Nhà họ Phương có nhiều bạn bè
tốt như vậy, mẹ tin chắc các con cũng không quên thứ tự lễ nghi”.
Giản Tình cảm thấy mẹ Phương Khiêm không phải là người khó gần, nhưng mỗi khi bà mở miệng nói chuyện đều khiến người ta có cảm giác bức bách. Giản Tình cúi gằm mặt, đầu sắp chạm ngực đến nơi.
Phương Khiêm thấy mẹ nói vậy, nhíu mày, đưa Giản Tình đến bên sofa,
bảo cô ngồi xuống, còn ngầm dùng ánh mắt cổ vũ cô, như thể muốn nói tất
cả hãy giao cho anh xử lý.
“Tuy rằng lúc trước đã làm lễ đính hôn rồi, nhưng chúng con vẫn muốn
cử hành lại ở thành phố S. Nếu mẹ không có ý kiến gì, con sẽ bảo dì Tề
bắt tay vào chuẩn bị”.
“Ý kiến của mẹ thế nào, con có thèm nghe không?”. Bà hừ lạnh, ánh mắt quét về phía Giản Tình, ngang nhiên quan sát cô.
Phương Khiêm không dao động trước giọng điệu cứng rắn của mẹ, ngược
lại anh còn tươi cười đáp: “Chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên là phải
hỏi ý kiến của ba mẹ, nhưng người con muốn chung sống cả đời thì vẫn
phải do con tự quyết định.”
“Được rồi, hai mẹ con có cần vừa gặp mặt đã đấu khẩu chan chát thế
không. Hai người không mệt nhưng tôi thấy phiền lắm”. Ba Phương Khiêm
nhìn tình hình càng lúc càng căng, bèn lên tiếng ngăn lại, rồi quay sang cười với Giản Tình, “Tiểu tình đừng quá để ý, hai mẹ con nó luôn không
vừa mắt nhau. Lần nào gặp cũng tranh luận ầm ĩ. Để cháu chê cười rồi”.
Nghe bác Phương nói, Giản Tình lập tức lắc đầu.
Bác Phương thấy hai người không mở miệng nữa mới quay sang hỏi chuyện Giản Tình. Lúc này Giản Tình mới nhận ra, ở nhà Phương Khiêm, bác
Phương có vẻ như hòa nhã nhất, hiền lành nhất, nhưng thực ra là người có uy quyền nhất. Ngay cả mẹ Phương Khiêm bị ông quát cũng phải im lặng,
không hé nửa lời, tuy vậy ánh m